Máu cuộn trào như thác lũ, bao trùm cả tế đàn.
Tiếng gào thét vang vọng khắp không gian, vừa như tiếng Arion, vừa như tiếng dã thú cổ xưa, làm rung chuyển cả huyết mạch lòng đất.
Trong cơn hỗn loạn, Lan Nhi, Kỳ Phong và Mẫn Vy bị hất văng ra ba hướng, cơ thể đập mạnh xuống nền máu. Họ choáng váng, nhưng trong khoảnh khắc ngẩng lên, đều chết lặng.
Ở trung tâm tế đàn, Arion đã biến đổi.
Ngai máu không còn lơ lửng phía sau hắn, mà dung hợp hoàn toàn vào thân thể.
Mạch máu đỏ tươi nổi dày đặc dưới da, uốn lượn như rắn. Mái tóc đen bị nhuộm đỏ, đôi mắt trở thành hai hố máu cháy sáng.
Xung quanh hắn, khí huyết cuộn trào như biển, tạo nên hình dạng một vị vương máu cao lớn, uy nghi, nhưng đầy tà khí.
Arion ngẩng đầu, giọng vang vọng, trầm khàn như không còn thuộc về con người:
– Từ nay… không còn Arion.
– Chỉ có… Vua Máu.
Mẫn Vy run rẩy, hai tay che miệng, nước mắt lã chã. – Không… không thể nào… Arion, huynh hãy tỉnh lại!
Nhưng đáp lại chỉ là cánh tay máu khổng lồ vung xuống.
Một cột huyết quang xé rách nền đất, khiến Mẫn Vy suýt bị nghiền nát. Lan Nhi kịp thời lao tới, dựng màn chắn, đỡ lấy luồng tấn công, toàn thân run rẩy như sắp vỡ vụn.
Kỳ Phong gầm lớn, rút kiếm, khí huyết bùng cháy trong mạch.
– Nếu hắn đã thành quái vật… thì ta sẽ chém hắn!
Lưỡi kiếm lao vút, nhưng ngay lập tức bị bàn tay máu bắt gọn, bẻ cong như cành khô.
Kỳ Phong ho sặc máu, bị quăng mạnh vào cột trụ, toàn thân đau đớn tê liệt.
Lan Nhi siết chặt tay Mẫn Vy, giọng nghẹn. – Hắn không còn là Arion nữa… nhưng cũng không thể để hắn diệt hết chúng ta.
Trong đôi mắt đỏ rực của Arion, lóe lên tia điên loạn. Hắn giơ tay, máu tụ thành vương tọa, rồi ngồi xuống, máu từ khắp nơi đổ về như quỳ lạy.
Âm thanh gầm vang khắp tế đàn:
– Các ngươi… hoặc là quỳ xuống trước máu… hoặc là chết!
Mẫn Vy bật khóc, gào lớn. – Arion! Huynh đã thề sẽ bảo vệ chúng ta! Huynh quên rồi sao?!
Trong thoáng chốc, gương mặt Arion khựng lại, mắt lóe lên chút dao động. Nhưng ngay lập tức, ngai máu trong tim hắn rung chuyển, nhấn chìm mọi ký ức.
Hắn gầm vang, đôi mắt đỏ rực trở lại lạnh lẽo:
– Không còn lời thề nào hết.
– Chỉ còn máu… và kẻ mạnh.
Tế đàn rung lắc dữ dội, vết nứt đỏ rực lan ra bốn phía.
Từ lòng đất, máu dâng tràn, hình thành đại quân huyết ảnh, hàng trăm, hàng ngàn chiến binh máu vung vũ khí, bao vây cả nhóm.
Lan Nhi hít sâu, gương mặt trắng bệch. – Chúng ta… phải chiến đấu.
Kỳ Phong chống kiếm đứng dậy, máu chảy ròng ròng nhưng ánh mắt kiên định. – Cho dù phải chết, ta cũng không cúi đầu trước hắn.
Mẫn Vy lau nước mắt, ánh sáng ấn ký bùng rực. – Arion, nếu huynh đã quên… ta sẽ nhắc lại, bằng máu này.
Trước mặt họ, Vua Máu vươn mình, uy áp tràn ngập, tựa như một vị thần tà ác giáng thế.
Cuộc chiến thật sự – giữa họ và kẻ từng là đồng đội – đã bắt đầu.