Ngai máu lơ lửng sau lưng Arion, rực sáng như được dệt từ hàng ngàn mạch huyết đỏ ngầu.
Trong khoảnh khắc, hắn đứng trên đó như một vị vương quyền lực vô song.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua ba người còn lại, giọng hắn vang vọng như tiếng kim loại va đập:
– Các ngươi thấy chưa? Đây mới là sức mạnh thật sự của hợp cách. Ta không cần chờ tới cuối cùng – ta đã chọn mình.
Lan Nhi siết chặt tay, tim nàng run rẩy. Nàng nhìn thấy sau lưng Arion, những dòng máu không chỉ xoáy tụ, mà còn như những xích sắt vô hình trườn ra, từ từ cắm sâu vào thân thể hắn.
– Arion… dừng lại! – nàng hét lớn. – Ngươi không làm chủ ngai máu, mà chính nó đang nuốt ngươi!
Hắn bật cười, nhưng tiếng cười nhanh chóng biến thành tiếng gằn đau đớn.
Các mạch máu trên cơ thể phồng lên, đỏ sẫm, như thể chúng sắp nổ tung.
Ngai máu phía sau run rẩy, từng lưỡi huyết quang cắm ngược vào vai, ngực, và lưng hắn.
Arion quỳ sụp một chân, bàn tay cào xuống nền, máu nhỏ tong tong.
– Không… ta… là chủ nhân… không phải nô lệ…
Nhưng tế đàn gầm lên như thú dữ.
Từ ngai máu, vang vọng giọng nói cổ xưa:
– Kẻ nào ngồi lên ngai… đều là vật hiến tế. Máu ngươi… là giá phải trả.
Mẫn Vy òa khóc, chạy về phía trước. – Arion! Ngươi sẽ chết mất! Đừng cố chấp nữa!
Nhưng ngay khi nàng đến gần, máu từ ngai tách ra thành roi, quật mạnh xuống đất, tạo hố sâu ngăn cách.
Arion ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực ngập lệ nhưng điên loạn. – Lùi lại! Ta… ta có thể khống chế nó!
Lan Nhi hét lên: – Không! Ngươi đang bị nó nuốt dần!
Trong lúc đó, Kỳ Phong, dù thân thể còn vết thương từ đòn trước, gắng gượng đứng dậy.
Chàng nhìn thấy rõ sự thật: ngai máu không phải là sức mạnh của Arion, mà là thử thách cuối cùng của tế đàn – một cạm bẫy để loại bỏ những kẻ quá tham vọng.
– Nếu không ngăn hắn… hắn sẽ chết, và cả chúng ta cũng bị cuốn theo! – Kỳ Phong nghiến răng, rút kiếm, khí huyết trong người sục sôi.
Cùng lúc, toàn bộ tế đàn rung chuyển.
Ngai máu hút máu từ mạch đất xung quanh, hình thành vô số huyết ảnh quái dị – những chiến binh không đầu, tay cầm vũ khí máu, từng bước tiến về phía nhóm.
Lan Nhi lập tức dựng ấn ký, ánh sáng xanh tràn ra như lá chắn, ngăn bước tiến của huyết ảnh.
– Phong! Vy! Mau giúp ta, nếu không Arion sẽ bị nuốt mất!
Mẫn Vy gạt nước mắt, bật ấn ký, tạo thành luồng bạch quang bao quanh.
Kỳ Phong gầm lớn, phóng kiếm vào những huyết ảnh đang lao tới.
Trong khi đó, Arion đứng giữa cơn lốc máu, thân thể run bần bật.
Một nửa gương mặt hắn đã biến dạng, vằn vện như ma thú.
Hắn hét lớn, giọng vang khắp tế đàn:
– Ta… không phải con rối!
– Ta là kẻ được chọn!
Nhưng từ ngai máu, máu tuôn ra như thác, cuốn lấy toàn thân hắn.
Trong khoảnh khắc, Arion như biến thành vị vua máu – nhưng đồng thời, cũng chỉ còn một sợi chỉ mong manh giữa làm chủ và trở thành vật tế.
Lan Nhi cắn môi bật máu, hét về phía Arion:
– Ngươi có thể chọn! Không phải máu quyết định, mà là ngươi! Hãy thoát khỏi nó, trước khi quá muộn!
Arion ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng trong hỗn loạn, như thoáng có chút thanh tỉnh.
Nhưng ngay sau đó, ngai máu rung chuyển dữ dội, phát ra một luồng sóng huyết cuồng nộ, cuốn cả nhóm vào tâm lốc.
Máu dâng lên tận trời.
Không còn ai phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù.
Ngai Máu đã phản chủ.