phong ấn nguyên thủy

Chương 5: Ấn Ký Trên Cơ Thể


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau trận chiến nơi khe nứt, cả bốn người tạm nghỉ trong một hang núi nhỏ. Lửa bập bùng, khói nhẹ tỏa ra, xua đi hơi ẩm lạnh lẽo. Nhưng trong lòng mỗi người, dư chấn của cuộc chiến vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn.

Lan Nhi ôm chặt đầu gối, ánh mắt còn run rẩy. Cô chưa từng nghĩ mình có thể tiêu diệt một con ma thú chỉ bằng một luồng sáng bạc. Hình ảnh ấy quá xa lạ, giống như một người khác đang sống trong cơ thể cô.

Kỳ Phong thì cắm trường thương xuống đất, ngồi khoanh tay, mắt nhắm hờ như đang suy tư. Vết máu khô dính trên áo vẫn chưa được lau sạch, nhưng hắn chẳng hề bận tâm.

Arion lặng lẽ mài lại thanh kiếm, từng đường động tác đều trầm ổn, ánh sáng từ lưỡi kiếm hắt lên khuôn mặt hắn, như chạm khắc thêm vào nét lạnh lùng vốn có.

Mẫn Vy là người phá tan im lặng. Cô lấy ra vài lá bùa, đặt quanh đống lửa rồi nhìn từng người:

– Các ngươi có thấy không? Trong lúc phong ấn rung chuyển, ấn ký trên cơ thể chúng ta đồng loạt bùng sáng. Đó không phải tình cờ.

Lan Nhi ngập ngừng, đưa bàn tay lên. Xoắn ốc bạc nhạt hiện rõ trên mu bàn tay, như vết khắc cổ xưa.
– Nó… làm ta sợ. Khi ánh sáng ấy xuất hiện, ta nghe tiếng ai đó gọi tên mình. Giống như linh hồn người khác đang sống trong ta.

Arion dừng mài kiếm, chậm rãi nói:
– Không chỉ mình ngươi. Khi ấn ký trên ngực ta phát sáng, ta nhìn thấy bóng một người khoác áo trắng, cầm kiếm đối mặt với biển lửa. Rõ ràng đó không phải ký ức của ta, nhưng lại chân thật đến rùng mình.

Mẫn Vy gật đầu:
– Còn ta, bùa lửa bùng lên mạnh mẽ, nhưng đồng thời ta cảm giác trái tim như bị chia làm đôi. Một nửa thuộc về ta, một nửa thuộc về ai đó đã khuất từ hàng vạn năm trước.

Cả ba cùng nhìn sang Kỳ Phong. Hắn mở mắt, khóe môi nhếch thành nụ cười lạnh:
– Ta cũng vậy. Ấn ký trên vai trái ta biến thành hình trường thương đẫm máu. Ta thấy một chiến binh xông vào biển ma thú, chém giết cho đến khi thân thể nát vụn. Hắn cười trong máu, giống như coi cái chết là vinh quang.

Ánh mắt hắn lóe lên tia giận dữ:
– Nhưng ta không giống hắn. Ta sẽ không lấy cái chết làm kết cục.

Không khí nặng nề. Một hồi lâu, Mẫn Vy hít sâu, rồi cất giọng rõ ràng:
– Chúng ta phải hiểu rõ ấn ký trên thân. Đó vừa là sức mạnh, vừa là gông xiềng. Nếu không làm chủ, có ngày nó sẽ nuốt chửng linh hồn ta.

Nói rồi, cô lấy ra một mảnh ngọc, đặt ở giữa đống lửa. Từ mảnh ngọc phát ra ánh sáng dịu, tạo thành vòng tròn kết giới.
– Đây là “Ngọc Minh Tâm”, có thể phản chiếu linh hồn người chạm vào. Hãy thử, từng người một.

Người đầu tiên là Lan Nhi. Cô ngập ngừng đặt bàn tay có xoắn ốc bạc lên ngọc. Ánh sáng bạc lập tức tràn ra, chiếu lên vách hang.

Trong ánh sáng, hiện ra hình ảnh một nữ tu sĩ áo trắng, trên trán có vòng xoắn bạc y hệt. Bà đứng giữa biển máu, đôi mắt bi thương nhưng kiên định, đưa tay lên trời. Từ tay bà, vô số dải sáng tỏa ra, bao phủ thiên địa.

Mẫn Vy thì thầm:
– Đây hẳn là một trong Thập Nhị Hiến Thân… ấn ký xoắn ốc bạc là “Ấn Thanh Tẩy”. Nó có khả năng xóa bỏ tạp chất, thanh lọc ma khí. Lan Nhi, ngươi chính là kẻ kế thừa.

Lan Nhi cắn môi, tay run rẩy. Nỗi sợ vẫn còn, nhưng trong sâu thẳm, có một dòng sức mạnh nóng rực đang dâng lên.

Tiếp theo là Kỳ Phong. Hắn đặt tay lên ngọc, ấn ký trường thương trên vai trái lóe sáng. Ánh sáng đỏ máu chiếu lên vách hang, hiện ra hình một chiến binh khổng lồ cầm thương dài, đứng trên đỉnh núi xác ma thú. Máu nhuộm đỏ cả trời, nhưng hắn vẫn hiên ngang, ánh mắt rực lửa.

Arion trầm giọng:
– Đây là “Ấn Chiến Hồn”. Sức mạnh của nó là cuồng bạo, càng chiến đấu càng mạnh. Nhưng… càng dùng nhiều, linh hồn càng dễ bị lửa chiến hồn thiêu cháy.

Kỳ Phong bật cười khinh miệt:
– Vậy càng hợp ý ta. Nếu số phận bắt ta chết, ta sẽ dùng chính ngọn lửa đó để xé nát số phận.

Đến lượt Mẫn Vy. Cô đặt tay lên ngọc, bùa hỏa trên cổ tay phát sáng. Ánh sáng bùng lên, hiện ra hình ảnh một nữ đạo sĩ khoác áo đỏ, giữa vòng vây ma thú. Nàng vung bùa, lửa cháy thành biển, thiêu rụi mọi bóng tối. Nhưng sau lưng nàng, máu chảy dài thành sông.

Mẫn Vy nhắm mắt, khẽ nói:
– “Ấn Hỏa Diệt”. Lửa có thể bảo vệ, cũng có thể hủy diệt. Nếu ta không khống chế, ngọn lửa sẽ đốt sạch cả đồng đội.

Cuối cùng, Arion. Hắn đặt tay lên ngọc. Ánh sáng xanh đậm tỏa ra, hiện bóng một kiếm khách mờ ảo. Người ấy đứng trên đỉnh núi, quanh thân vô số bóng đen xoay vòng. Mỗi khi kiếm vung lên, bóng đen nhập vào lưỡi kiếm, biến thành chiêu thức kinh thiên. Nhưng gương mặt người ấy dần biến mất, như tan chảy vào hư vô.

Lan Nhi hốt hoảng:
– Đây là gì?

Arion đáp, giọng lạnh:
– “Ấn Huyễn Ảnh”. Nó cho ta mượn sức mạnh của linh hồn quá khứ, biến thành sát chiêu. Nhưng cái giá… chính là ta mất dần bản ngã. Nếu không cẩn thận, một ngày nào đó ta sẽ biến thành kẻ khác.

Hang núi lặng ngắt. Bốn người nhìn nhau, mỗi kẻ đều mang trong lòng nỗi sợ riêng. Nhưng đồng thời, cũng có tia sáng mới lóe lên – sự gắn kết.

Mẫn Vy nói khẽ:
– Bốn ấn ký, bốn sức mạnh. Có lẽ, đây là lý do chúng ta bị dẫn dắt đến bên nhau.

Lan Nhi siết chặt tay:
– Nếu đó là số phận, ta sẽ không bỏ chạy. Nhưng ta thề, ta sẽ không để ai trong chúng ta phải hi sinh vô nghĩa.

Kỳ Phong nhếch môi cười, nhưng không phản bác. Arion chỉ gật nhẹ.

Ngoài hang, gió thổi vù vù. Trong lòng đất xa xôi, phong ấn lại vang lên một tiếng rạn nứt khe khẽ – như lời cảnh báo rằng thời gian không còn nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×