Sau khi hiểu rõ ấn ký trên cơ thể, cả nhóm quyết định tiếp tục hành trình. Dấu nứt phong ấn họ vừa khép chỉ là khởi đầu. Để ngăn Nguyên Thủy Thú thật sự thoát ra, họ phải tìm đến nơi gọi là Huyết Vực – vùng đất được truyền rằng là cửa ngõ dẫn thẳng đến tầng sâu của phong ấn.
Ba ngày đường gian nan, cuối cùng cảnh sắc trước mắt cũng thay đổi.
Trời đất như biến thành một màu đỏ u ám. Bầu trời phủ mây dày, ánh trăng máu treo lơ lửng không tan. Đất dưới chân rạn nứt, màu đen thẫm, mùi tanh tưởi hắc ám tràn ngập. Xa xa, từng cột khói đen bốc lên từ những hố sâu, lượn lờ như tay quỷ.
Lan Nhi nín thở. Cảm giác ở đây không giống bất kỳ nơi nào. Chỉ cần hít vào một hơi, ma khí đã như muốn chui thẳng vào phổi, khiến linh lực loạn lạc.
– Đây… chính là Huyết Vực sao? – cô thì thầm.
Mẫn Vy cau mày, mở bùa che quanh cả bốn người. Lá bùa lập tức cháy sáng, nhưng chỉ vài hơi thở sau đã bị ma khí ăn mòn, khói xanh bốc lên xèo xèo.
– Khí tức này… quá mạnh. Ngay cả bùa hộ thân của ta cũng chỉ cầm cự được nửa canh giờ. Chúng ta phải cẩn trọng.
Arion rút kiếm ra, ánh mắt sắc bén đảo quanh.
– Cẩn thận cả dưới đất. Ở nơi thế này, ma thú không chỉ đến từ bóng tối.
Kỳ Phong nhếch môi, bàn tay siết chặt thương dài.
– Tốt thôi. Ta muốn thử xem, cái “Ấn Chiến Hồn” trên người ta rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Cả nhóm tiến sâu hơn. Trên đường, từng cảnh tượng rùng rợn hiện ra: bộ xương trắng rải rác khắp nơi, có cái khổng lồ như thú cổ, có cái chỉ là người thường. Nhiều bộ xương còn vương ma khí, phát ra tiếng rít ghê rợn khi họ bước qua.
Lan Nhi bỗng dừng lại. Một hốc đá trước mặt lay động, sau đó từ trong bò ra thứ gì đó. Đó là một ma thú khổng lồ hình dáng giống nhện, toàn thân phủ lớp giáp đen, tám mắt đỏ rực. Nó mở miệng phun ra luồng sương đen, ăn mòn cả phiến đá trước mặt.
– Cẩn thận! – Arion quát.
Con quái lao tới, chân cắm xuống đất “phập phập” như mũi lao.
Lan Nhi lùi lại, xoắn ốc bạc trên tay bùng sáng. Một dải ánh bạc phóng ra, chặn đứng sương độc. Khói đen tan đi, đất đá trở lại bình thường.
– Ấn Thanh Tẩy… – Mẫn Vy thốt lên – Quả nhiên nó khắc chế ma khí!
Không bỏ lỡ, cô ném ra ba lá bùa, lửa đỏ bùng lên quấn quanh thân nhện. Nhưng con quái rít lên, giáp đen lóe sáng, ngọn lửa bị hất tung.
Ngay lúc ấy, Kỳ Phong lao lên. Trường thương đỏ máu vung thành vòng cung. Một nhát đâm xuyên thẳng qua giáp, cắm vào mắt đỏ. Máu đen phụt ra, nhưng cùng lúc, thương trong tay hắn phát sáng – ấn ký chiến hồn bùng nổ, luồng khí cuồng bạo khiến mắt hắn đỏ rực.
– Chết đi! – hắn gầm lên, sức mạnh tăng vọt, xé nát thân nhện thành trăm mảnh.
Lan Nhi hốt hoảng:
– Kỳ Phong, ngươi…!
Hắn thở gấp, vai run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực hưng phấn.
– Hừ… đúng là càng chiến đấu, ta càng mạnh. Sức mạnh này… khiến ta thấy mình có thể chém cả trời!
Arion bước tới, đặt tay lên vai hắn.
– Nhưng ngươi cũng đang mất dần kiểm soát. Nếu để lửa chiến hồn nuốt chửng, ngươi sẽ biến thành một con quái vật không khác gì chúng.
Kỳ Phong hất tay hắn ra, cười lạnh.
– Ta tự biết giới hạn. Đừng ra vẻ dạy bảo.
Không khí căng thẳng. Lan Nhi mím môi, nhưng không nói gì. Trong lòng cô, nỗi lo sợ càng dày đặc.
Họ đi tiếp, càng vào sâu ma khí càng đặc quánh. Đất đai nơi đây dần biến dạng, mặt đất lồi lõm như những vết thương hở miệng. Nhiều hố sâu phát sáng đỏ như dung nham, từ đó vang lên tiếng rên rỉ như linh hồn bị tra tấn.
Đột nhiên, một đàn ma thú xuất hiện. Chúng giống như bầy sói, nhưng có hai đầu, mỗi đầu nhe nanh gào thét. Hơn chục con lao tới, mắt đỏ sáng rực trong sương.
– Lần này đến lượt ta. – Arion rút kiếm, ánh mắt lạnh buốt.
Ấn Huyễn Ảnh trên ngực hắn phát sáng. Sau lưng hắn hiện ra bóng dáng mờ ảo của một kiếm khách cổ xưa. Cùng lúc, chiêu kiếm của Arion trở nên nhanh đến mức mắt thường không theo kịp. Mỗi đường kiếm như xé rách không gian, thân sói hai đầu rơi xuống không kịp rên.
Lan Nhi sững sờ. Cô thấy rõ, trong khoảnh khắc ấy, Arion không còn là chính hắn. Hơi thở, khí chất, thậm chí ánh mắt đều biến thành người khác – hệt như bóng ảnh quá khứ đang nhập vào thân.
Arion thu kiếm, nét mặt không thay đổi, nhưng tay cầm kiếm khẽ run. Hắn thì thầm, gần như chỉ mình nghe thấy:
– Nếu ta để bóng ảnh chiếm hữu thêm… ta sẽ không còn là Arion nữa.
Mẫn Vy bước lên, ném bùa tạo thành vòng lửa, chặn lại đám sói còn sót.
– Chúng ta không thể cứ tiêu hao như thế này. Huyết Vực rộng lớn, mà đây mới chỉ là rìa ngoài.
Kỳ Phong khịt mũi:
– Càng tốt. Càng vào sâu, ta càng thấy máu trong người sôi sục.
Lan Nhi nghiến răng, giọng kiên định nhưng run:
– Dù khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải đi tiếp. Nếu lùi bước, cả thiên hạ sẽ bị nuốt chửng.
Cả ba im lặng, rồi đồng loạt gật đầu.
Khi họ tiến thêm mấy dặm, trước mắt hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng: một ngôi thành cổ đổ nát, tường thành nứt vỡ, trong lòng thành chỉ toàn sương đen. Từ xa đã nghe tiếng gầm rít dồn dập, như cả một đàn ma thú trú ngụ trong đó.
Arion nhìn chằm chằm thành trì, trầm giọng:
– Đây là “Huyết Thành”, một trong những cửa ngõ chính dẫn vào phong ấn. Nếu muốn đi sâu hơn, chúng ta phải vượt qua nơi này.
Kỳ Phong cười nhạt, trường thương xoay tròn trong tay:
– Vậy thì tốt, ta sẽ dọn sạch.
Mẫn Vy liếc hắn, ánh mắt phức tạp.
– Chỉ mong ngươi không mất kiểm soát trước khi đi hết con đường.
Lan Nhi siết gậy gỗ, ánh xoắn bạc trên tay lấp lóe. Trong lòng cô vang vọng giọng nói xa xăm của linh hồn Thanh Tẩy:
“Đứa trẻ, con đường phía trước nhuộm máu. Nhưng chỉ khi vượt qua, ngươi mới thấy được ánh sáng thật sự.”
Gió Huyết Vực gào rít, mang theo mùi máu tanh nồng.
Bốn người chậm rãi bước tới Huyết Thành. Bóng họ in dài dưới ánh trăng đỏ, như bốn mảnh ghép định mệnh đang tiến gần hơn đến vực sâu không thể quay đầu.