phong ấn nguyên thủy

Chương 7: Huyết Thành Vực Sâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng trăng đỏ phủ dài trên mặt đất nứt nẻ, từng cơn gió rít qua khe tường loang lổ của Huyết Thành, mang theo tiếng than khóc mơ hồ như vọng lại từ ngàn năm.

Lan Nhi dừng bước, ánh mắt ngước nhìn cổng thành sụp đổ. Đó từng là công trình hùng vĩ, nhưng nay chỉ còn lại những khối đá đỏ thẫm loang lổ máu khô. Trên tường thành, những vết cào sâu hoắm in hằn, như từng có ma thú khổng lồ dẫm nát nơi này.

– Mùi máu… vẫn còn mới. – Mẫn Vy cau mày, giơ tay bấm quyết, vài lá bùa sáng rực để trấn tĩnh tinh thần. – Bên trong có gì đó… đang đợi chúng ta.

Kỳ Phong siết chặt trường thương, ánh mắt sáng bừng hưng phấn.
– Càng tốt. Một trận chiến thật sự, ta chờ lâu rồi.

Arion lặng lẽ rút kiếm, mũi kiếm khẽ ngân, luồng kiếm khí lạnh buốt lan ra.
– Đi thôi.

Bên trong thành cổ tối om, ma khí đặc quánh, như thể bước chân vào lòng vực sâu. Cả bốn người vừa đặt chân qua cổng, đất dưới chân run lên bần bật.

ẦM!

Từ những hố đen khắp quảng trường, hàng trăm đôi mắt đỏ rực đồng loạt mở ra. Tiếng gầm rít vang vọng, và rồi bóng dáng ma thú lần lượt hiện hình. Có kẻ như sói hai đầu, có kẻ như hổ phủ vảy, thậm chí có cả những hình thù quái dị không tên gọi. Chúng chen chúc, tạo thành biển thú đen kịt, lấp kín cả quảng trường rộng lớn.

Lan Nhi nín thở. Số lượng nhiều đến mức cô không đếm xuể.

– Đây… không thể nào là bọn ta chống nổi! – giọng cô run rẩy.

Arion nghiêng đầu, đôi mắt vẫn lạnh như băng.
– Nếu bỏ chạy, chúng sẽ đuổi đến tận cùng. Chỉ có cách… phá vòng vây.

Kỳ Phong cười ngạo nghễ, thương đỏ vung lên, khí tức bùng nổ như lửa cháy.
– Vậy thì, để ta mở đường trước!

Hắn lao thẳng vào biển thú, ấn ký chiến hồn trên vai sáng rực. Sức mạnh điên cuồng bộc phát, mỗi nhát thương như xé toạc hàng loạt thân thú. Máu đen tung tóe, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.

– Kỳ Phong! – Lan Nhi kêu lên, vội vận linh lực. Ấn Thanh Tẩy trên tay bùng sáng, một dải xoắn bạc vẽ thành vòng tròn, quét qua bầy thú. Lập tức, những con trúng phải ma khí tan rã, thân thể nổ tung thành bụi đen.

Mẫn Vy phất tay, hàng chục lá bùa hóa thành lửa trời.
Bát Trận Liệt Diệm!

Ngọn lửa đỏ dựng thành cột, đan xen thành lưới khổng lồ bao phủ bầy thú, khiến chúng gào rít trong đau đớn.

Arion lao lên, kiếm ngân vang. Ấn Huyễn Ảnh trên ngực hắn phát sáng, sau lưng hiện lên bóng dáng mờ ảo của kiếm khách cổ xưa. Mỗi nhát kiếm hắn vung, không khí đều rung lên, hệt như một linh hồn khác cùng chém giết. Những con thú to lớn ngã xuống hàng loạt.

Nhưng biển thú vẫn không dừng lại. Từ sâu trong thành, tiếng gầm rền vang. Một con ma thú khổng lồ lao ra – cao hơn mười trượng, hình dáng như rồng mà không phải rồng, toàn thân phủ giáp đỏ, đôi mắt máu cháy rực.

– Ma Vương Huyết Giáp! – Mẫn Vy thất kinh – Loại này từng tàn sát cả một thành trì tu sĩ!

Con quái rít lên, quét đuôi, cả bức tường thành đổ ầm, đá vụn rơi như mưa. Một chưởng nó vung xuống, mặt đất nứt toác, hàng chục ma thú nhỏ bị nghiền nát.

Làn sóng lực lượng ấy cuốn thẳng về phía bốn người.

– Tránh ra! – Arion hét lớn, múa kiếm chặn đòn. Lưỡi kiếm lóe sáng, nhưng lực lượng quá mạnh, hắn bị hất văng, máu trào ra khóe môi.

Lan Nhi lao tới, ánh bạc từ tay cô bùng phát, biến thành lá chắn ánh sáng. Cú đập giáng xuống, lá chắn run rẩy kịch liệt, rồi nứt rạn.

– Không… ta không chịu nổi…! – Lan Nhi rít lên, đôi mắt mờ lệ.

Đúng lúc ấy, Kỳ Phong gầm vang, chiến hồn trên vai hắn nổ bùng như ngọn lửa đỏ. Sức mạnh trào dâng khiến mắt hắn đỏ như máu, thân thương quét ngang, ép lùi cự thú.

– Hahahaha! Chính là thế này! Càng mạnh, ta càng hứng khởi! – hắn cười điên loạn, nhưng đôi mắt tràn ngập sát ý.

– Kỳ Phong! Kiểm soát đi! – Mẫn Vy hét, phất tay thả bùa trói, nhưng sức mạnh của hắn lúc này khiến bùa bay loạn, chẳng thể khống chế.

Arion gượng đứng dậy, lau máu trên môi. Hắn nhìn thấy trong mắt Lan Nhi ánh sáng tuyệt vọng, còn Kỳ Phong thì như sắp hóa quỷ. Một ý nghĩ lóe lên.

– Nghe ta nói! – hắn hét vang, giọng như lưỡi kiếm chém toạc hư không – Bốn ấn ký không phải ngẫu nhiên! Chúng vốn thuộc về một thể! Nếu muốn sống sót, chúng ta phải phối hợp – nhập ấn lại với nhau!

Lan Nhi sững sờ. Cô cảm nhận xoắn bạc trên tay đang run rẩy, dường như muốn hòa nhịp với ánh sáng nơi Arion, lửa bùa của Mẫn Vy và hồn khí đỏ nơi Kỳ Phong.

– Thử một lần! – cô cắn răng, dồn linh lực vào ấn ký.

Ánh bạc bùng lên, lập tức kéo theo bùa lửa Mẫn Vy bùng sáng, bóng ảnh Arion hiển hiện rõ hơn, và ngọn lửa chiến hồn của Kỳ Phong trào dâng.

Bốn nguồn sáng đan xen, hòa thành một vòng ấn khổng lồ trên không trung, xoay vần như bánh xe thiên đạo.

Con Ma Vương Huyết Giáp gầm vang, giáng đòn xuống. Nhưng vòng ấn xoay tròn, ánh sáng chói lòa như xuyên thấu bầu trời đỏ. Tia sáng ấy bắn thẳng xuống, nuốt trọn con quái khổng lồ.

ẦM!!!

Tiếng nổ chấn động cả Huyết Thành. Ánh sáng bạc, đỏ, vàng, đen giao hòa, rồi bùng nổ. Khi khói tan, thân hình Ma Vương Huyết Giáp đã biến mất, chỉ còn tro bụi bay trong gió.

Quảng trường yên lặng. Bầy ma thú nhỏ đồng loạt rú lên, rồi tan biến thành làn khói đen.

Bốn người ngã xuống, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm.

Lan Nhi ôm tay, cảm giác ấn ký vẫn còn âm ỉ nóng rát.
– Thật sự… chúng ta có thể kết hợp…

Mẫn Vy gục xuống, giọng yếu ớt nhưng ánh mắt sáng:
– Vậy ra… bốn mảnh ghép này vốn là một phong ấn hoàn chỉnh.

Arion lặng lẽ nhìn ba người, trong mắt lần đầu lóe lên ánh nghi hoặc pha lẫn kiên định.
– Có lẽ… đây mới là lý do chúng ta được chọn.

Kỳ Phong thở hổn hển, ánh mắt vẫn đỏ rực nhưng đã dịu đi phần nào. Hắn nhếch môi cười khàn:
– Hahaha… Nếu đây là sức mạnh khi liên kết… thì ta muốn thử thêm nữa.

Lan Nhi nhìn hắn, lòng thắt lại, nhưng rồi chỉ im lặng. Trong sâu thẳm, cô biết con đường phía trước còn dài – và cái giá để duy trì phong ấn vĩnh viễn sẽ không hề rẻ.

Xa xa, bầu trời Huyết Vực chớp sáng, một luồng sét đỏ xé toạc màn đêm, soi rõ bóng trăng máu. Như thể thiên đạo cũng chứng kiến sự thức tỉnh đầu tiên của bốn mảnh ghép định mệnh.

Họ đã vượt qua Huyết Thành – nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×