Sau khi Ma Vương Huyết Giáp bị tiêu diệt, Huyết Thành chìm trong tĩnh lặng. Những bức tường nứt vỡ chỉ còn lại tro bụi đỏ, từng mảng ma khí tản đi như bị ép buộc rút khỏi nơi này. Nhưng sự yên lặng ấy không mang lại an tâm – mà lại khiến bốn người cảm nhận một áp lực kỳ dị.
Lan Nhi lau giọt mồ hôi trên trán, bàn tay vẫn run nhẹ.
– Xong rồi… thật sự xong rồi sao?
Arion im lặng, mắt dán vào khoảng trống giữa quảng trường. Nơi đó, sau khi tro bụi tan, hiện ra một phiến đá cổ khổng lồ, bị vỡ làm đôi. Từ khe nứt ấy, gió lạnh phả lên, mang theo tiếng thì thầm như vọng về từ vực sâu.
– Không. – hắn trầm giọng – Trận chiến vừa rồi chỉ là cửa ngõ. Thứ chúng ta cần tìm… ở dưới kia.
Kỳ Phong nhíu mày, thương đỏ dựng bên vai.
– Dưới đất? Ngươi chắc chứ?
Mẫn Vy rút ra một lá bùa, đặt lên phiến đá. Chỉ trong chớp mắt, bùa sáng rực, run rẩy dữ dội rồi bùng nổ thành tàn tro.
– Linh lực nơi đó… khác thường. Như thể có phong ấn cổ xưa đang chặn đường.
Cả bốn nhìn nhau, rồi không ai nói gì thêm. Arion cắm kiếm xuống khe đá, vận linh lực. Lan Nhi lập tức tiếp sức, xoắn bạc trên tay sáng rực. Kỳ Phong hừ lạnh, đặt thương vào, ấn đỏ cháy bùng. Cuối cùng, Mẫn Vy giơ bùa lên, đọc chú, luồng hỏa quang hòa vào.
Bốn sức mạnh đan xen.
ẦM!
Phiến đá khổng lồ rung chuyển, rồi nứt toạc, để lộ cầu thang đá xoắn ốc chìm sâu vào bóng tối.
Một làn gió lạnh từ dưới thổi lên, mang theo mùi máu tanh trộn lẫn hương trầm xưa cũ. Trong khoảnh khắc ấy, cả bốn đều cảm thấy ấn ký trên người mình nóng ran, như đang được gọi về nơi chốn cội nguồn.
Xuống từng bậc đá, không gian dần khép lại, chỉ còn ánh sáng mờ mịt từ bùa dẫn đường của Mẫn Vy. Tiếng bước chân vọng vang, xen lẫn tiếng tim đập.
Lan Nhi khẽ thì thầm:
– Nơi này… giống như mộ thất.
Arion gật nhẹ.
– Nhưng không phải mộ thường. Đây là tế đàn.
Họ dừng lại khi xuống đến đáy. Trước mắt hiện ra một đại sảnh cổ rộng lớn, vòm trần chạm khắc hình thú quái dị, tất cả đều hướng về một điểm trung tâm: một bàn tế bằng huyết thạch.
Trên bàn tế là một pho tượng đá nứt nẻ, hình dáng một con thú khổng lồ, mơ hồ như rồng, như hổ, lại mang cánh dơi – chính là hình bóng của Nguyên Thủy Thú trong truyền thuyết. Đôi mắt tượng dù chỉ bằng đá nhưng vẫn khiến người ta run rẩy, như đang bị nó nhìn thấu.
Mẫn Vy run run giơ tay, giọng lạc đi:
– Đây… đây là nơi tế phong ấn đầu tiên. Tổ tiên chúng ta… đã dùng máu và linh hồn trấn áp Nguyên Thủy Thú ngay tại đây.
Lan Nhi đến gần bàn tế. Cô nhận ra mặt đá khắc đầy ký tự cổ, ánh bạc nhạt tỏa ra. Mỗi ký tự vừa nhìn đã khiến xoắn ốc trên tay cô đáp lại, sáng rực hơn.
– Những chữ này… chúng liên kết với ấn ký của ta.
Arion tiến lên, tay đặt lên mặt đá. Ấn Huyễn Ảnh trên ngực hắn bùng sáng, khiến một phần ký tự lóe sáng theo. Bóng ảnh sau lưng hắn mơ hồ cũng cúi đầu trước tượng thú.
Kỳ Phong bật cười khàn khàn, tay chạm thương lên bàn tế. Ngay lập tức, máu từ vết thương trên tay hắn nhỏ xuống đá, hút vào như bị nuốt. Toàn bộ đại sảnh rung chuyển.
– Hahaha… quả nhiên nơi này đòi hỏi máu! – ánh mắt hắn đỏ rực, nửa điên nửa tỉnh.
– Đủ rồi! – Lan Nhi kéo hắn ra, nhưng khi ngón tay cô chạm vào, xoắn ốc bạc và lửa đỏ chiến hồn đột nhiên giao hòa. Một luồng sáng bắn thẳng vào tượng Nguyên Thủy Thú.
Pho tượng rung lên, mắt lóe sáng đỏ máu.
GRÀOOOO!!!
Tiếng gầm vang rền, hệt như từ cõi xa xăm vọng về. Mái trần đá rạn nứt, bụi rơi lả tả.
Mẫn Vy hét lớn:
– Không được! Các ngươi đã chạm vào phong ấn! Nếu phá nó…!
Nhưng đã quá muộn. Một khe nứt mở ra trên ngực tượng, từ đó phun ra luồng khí đen đặc quánh. Nó không giống ma khí thường, mà mang theo hơi thở nguyên sơ, hủy diệt vạn vật.
Lan Nhi choáng váng, đầu óc ong lên. Trong giây lát, cô thấy ảo ảnh: vô số thiên địa bị nuốt chửng, biển hóa tro, núi hóa bụi. Nguyên Thủy Thú tung hoành giữa trời, nuốt luôn cả ánh sáng mặt trời.
Cô thét lên, dồn hết sức kích hoạt ấn Thanh Tẩy. Ánh bạc bao phủ đại sảnh, ngăn dòng khí đen lại. Nhưng sức mạnh quá lớn, cô lảo đảo, máu mũi chảy ròng.
Arion lao đến bên cạnh, nhập ấn Huyễn Ảnh vào vòng sáng. Kỳ Phong nghiến răng, đặt thương vào giữa bàn tế, để lửa chiến hồn cùng hòa nhập. Mẫn Vy lập tức tung ra hàng trăm bùa, tạo thành lưới lửa bao quanh.
Bốn ấn ký lần nữa đan xen, vòng sáng khổng lồ hiện ra trên trần đại sảnh.
Luồng khí đen bị ép lùi, khe nứt trên tượng dần khép lại. Cả bốn cùng gào lên, vận hết linh lực.
Cuối cùng, pho tượng lặng yên, mắt lại trở thành đá xám. Cả sảnh đường chìm vào tĩnh mịch.
Lan Nhi ngã khuỵu xuống, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm.
– Suýt nữa… suýt nữa thì…
Mẫn Vy ngồi phịch xuống, sắc mặt trắng bệch.
– Đây chỉ là một khe nứt nhỏ. Nếu toàn bộ phong ấn sụp đổ… hậu quả không tưởng nổi.
Arion chậm rãi thu kiếm, giọng khàn:
– Nhưng chúng ta đã thấy rõ. Bốn ấn ký không chỉ là sức mạnh… mà chính là chìa khóa của phong ấn.
Kỳ Phong ngửa mặt cười, tiếng cười pha lẫn mệt mỏi và phấn khích.
– Hahaha… vậy nghĩa là không ai ngoài chúng ta có thể duy trì phong ấn này. Thú vị đấy!
Lan Nhi nhìn pho tượng, tim thắt lại. Trong đáy mắt cô, ánh sáng đỏ vừa lóe lên từ khe nứt vẫn ám ảnh. Cô biết rõ, cuộc hành trình này không phải chỉ để khám phá – mà còn là cuộc chiến sống còn, nơi cuối cùng, có lẽ chỉ một người đủ sức tồn tại để hoàn tất phong ấn vĩnh viễn.
Xa xa, tiếng gió từ Huyết Vực rít qua khe hở, như lời cảnh báo:
“Nguyên Thủy chưa ngủ yên. Những kẻ mang ấn… chính là mồi lửa cuối cùng.”