phong hoa tẫn lộ

Chương 2: Cô Gái Trong Rừng Phong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu năm ấy đến sớm hơn mọi năm. Mới đầu tháng tám mà rừng phong dưới chân núi đã đỏ rực. Những tán lá như lửa cháy, chạm vào gió liền rụng xuống thành từng cơn mưa đỏ, trải dài trên con đường mòn nhỏ uốn quanh sườn núi. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương cỏ dại, mùi đất ẩm và thoang thoảng mùi máu cũ của chiến trường còn vương.

Phong Tử Dạ đã ở căn nhà gỗ ấy nửa tháng.

Vết thương ngoài da đã khép miệng, nhưng vết thương trong tim thì vẫn âm ỉ. Mỗi đêm, chàng lại mơ thấy Vân Môn Sơn rực sáng trong biển lửa, thấy sư phụ cùng đồng môn ngã xuống. Trong giấc mơ, tiếng kiếm chạm vào nhau và tiếng kêu gào hòa làm một — thứ âm thanh ấy cứ xoáy mãi trong đầu.

Buổi sáng hôm nay, khi ánh mặt trời vừa len qua rừng, Tử Dạ lặng lẽ rời khỏi căn nhà. Chàng không nói với ai — cũng chẳng cần nói, bởi trong căn nhà đó chỉ có một người, mà người ấy vốn chưa từng muốn giữ chàng lại.

Chàng muốn rời đi.

Rời khỏi nơi gợi nhớ máu tanh, rời khỏi ánh mắt lạnh nhạt của cô gái áo lam.

Nhưng khi bước ra khỏi hiên, Tử Dạ chợt dừng lại. Dưới gốc phong lớn trước nhà, Diệp Sơ Tâm đang ngồi đó. Nàng khoác áo choàng lam, mái tóc buộc hờ, vài sợi vương theo gió. Trong tay nàng là một ấm trà cũ, bên cạnh là rổ thảo dược chưa kịp phân loại. Dưới chân nàng, lá phong rơi đầy như thảm.

“Ngươi định đi đâu?” – nàng hỏi, không ngẩng đầu.

Tử Dạ khựng lại, giọng chàng khàn khàn:

“Ta không thể ở lại mãi. Thanh Vân môn đã diệt, nhưng ta vẫn còn việc phải làm.”

“Báo thù?” – nàng hỏi, vẫn giọng lạnh nhạt.

Chàng im lặng, coi như thừa nhận.

Diệp Sơ Tâm mỉm cười nhạt, rót chén trà, đẩy về phía chàng:

“Trước khi đi, uống chén trà này. Nước suối trong rừng, lá trà ta hái hôm qua. Không có độc đâu.”

Tử Dạ nhìn nàng, ánh mắt thoáng nghi ngờ, nhưng rồi vẫn ngồi xuống, nâng chén trà. Hơi nóng bốc lên, hương nhẹ như cỏ non. Chàng uống một ngụm, cảm thấy vị đắng đầu lưỡi, rồi vị ngọt lan ra.

“Trà ngon.” – chàng nói khẽ.

“Vì trong đó có lá linh thảo. Nó giúp tĩnh tâm. Người ôm thù, tâm sẽ loạn, kiếm sẽ lệch. Uống đi, rồi hẵng bước.” – nàng đáp, mắt vẫn dõi về phía rừng phong rực đỏ.

Chàng nhìn theo ánh mắt ấy. Xa xa, giữa rừng, lá rụng như mưa. Trong khoảnh khắc, chàng thấy lòng mình dịu đi.

“Cảm ơn ngươi.” – chàng nói, giọng nhẹ như gió.

Diệp Sơ Tâm khẽ gật đầu, không đáp.

Tử Dạ đeo lại Thanh Vân kiếm trên lưng. Thanh kiếm ấy đã sứt mẻ, nhưng vẫn là hơi thở cuối cùng của cả môn phái.

Khi chàng quay đi, Diệp Sơ Tâm khẽ nói:

“Nếu có thể, đừng giết người nữa. Mỗi mạng sống mất đi, là một oan hồn theo ngươi suốt đời.”

Chàng dừng lại, nhưng không quay đầu.

“Ta không giết vì thích. Ta giết vì cần.”

“Đó là cách mọi kẻ giết người vẫn tự an ủi.” – nàng nói khẽ.

Rồi không thêm lời, nàng nhặt rổ thuốc, quay bước vào nhà.

Tử Dạ đứng giữa thảm lá phong, nhìn bóng nàng khuất sau cánh cửa gỗ. Trong lòng chàng bỗng trào lên một cảm giác kỳ lạ — vừa day dứt, vừa biết ơn, lại vừa xa lạ đến vô cùng.

Chàng đi suốt buổi sáng, men theo con đường nhỏ dẫn vào sâu trong rừng phong. Tiếng lá xào xạc trên đầu, ánh sáng lọt qua kẽ lá chiếu thành từng vệt sáng mờ ảo. Nơi này, tuy yên bình, nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa sát khí.

Tử Dạ dừng lại, tay đặt lên chuôi kiếm. Trong rừng có tiếng động nhẹ, như ai đó đang theo dõi.

“Ra đi.” – chàng nói, giọng trầm thấp.

Một tiếng “phụt” vang lên, một mũi tên lao thẳng tới.

Tử Dạ nghiêng người, lưỡi kiếm lóe sáng, mũi tên bị chém đôi rơi xuống đất. Ngay sau đó, bốn bóng người mặc áo đen từ bụi rậm lao ra.

“Phong Tử Dạ! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!”

Tử Dạ nhận ra ngay – đó là thuộc hạ của Ma Giáo Thiên Dạ Đường, người từng tấn công Thanh Vân môn.

Không cần nói thêm, chàng rút kiếm. Ánh thép xanh lóe lên giữa màu lá đỏ.

Tiếng kiếm giao nhau chan chát. Tử Dạ dù trọng thương chưa khỏi, nhưng thân pháp vẫn linh hoạt. Chàng tránh được ba đòn, phản công một nhát, chém gục tên đầu tiên. Máu phun lên, nhuộm đỏ lá phong rơi.

Tên thứ hai lao đến, Tử Dạ xoay người, lấy đà chém ngang, cắt đứt nửa lưỡi kiếm của đối phương.

Hai tên còn lại nhìn nhau, rồi cùng rút ám khí ném ra.

Tử Dạ xoay kiếm gạt, nhưng một mũi kim độc vẫn sượt qua vai, cắm vào thân cây phía sau. Vết thương vừa cũ, nay lại rách toạc. Máu thấm áo trắng.

Chàng lùi lại, môi tái nhợt.

Bọn chúng cười: “Ngươi đã trúng độc Vô Hình Phấn, chạy đi đâu nữa?”

Tử Dạ không đáp. Chàng nghiến răng, dồn nội lực. Ánh kiếm trong tay bừng lên lần cuối. Một chiêu Thanh Vân Nhất Kiếm quét ngang.

Trong nháy mắt, hai bóng đen ngã xuống.

Chiêu thức vừa dứt, chàng loạng choạng. Độc bắt đầu ngấm, mạch máu sẫm màu nổi lên cổ. Trước mắt chàng, rừng phong bắt đầu quay cuồng. Lá đỏ hóa thành máu, gió hóa thành tiếng thét.

Chàng ngã xuống giữa thảm lá. Trong cơn mê man, chàng nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng tiến lại gần, rồi dừng lại bên cạnh.

Một giọng nữ khẽ vang:

“Lại là ngươi… vì sao mỗi lần ta gặp, ngươi đều sắp chết thế này?”

Là Diệp Sơ Tâm.

Nàng quỳ xuống, lật người chàng lại, sắc mặt thay đổi khi thấy vết kim đen sạm.

“Vô Hình Phấn… bọn ngu xuẩn này dùng cả độc của Ma Giáo với chính người của mình sao?” – nàng nghiến răng, rút trong áo ra một bình ngọc, đổ vài giọt thuốc lên miệng vết thương, rồi lấy ngân châm châm huyệt giải độc.

Tử Dạ mở mắt yếu ớt, môi run run:

“Tại sao… ngươi lại giúp ta lần nữa?”

Diệp Sơ Tâm không đáp. Nàng chỉ nói:

“Ta đã nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Còn ngươi… đúng là phiền phức.”

Nàng cười nhạt, nhưng trong đáy mắt ánh lên thứ cảm xúc khó tả.

Chạng vạng, Tử Dạ tỉnh lại. Trời đã nhuộm vàng. Bên cạnh, Diệp Sơ Tâm đang nhóm lửa, hơ khô dược liệu. Nàng khẽ nói, không quay lại:

“Ngươi bị độc làm hư mạch máu, cần nghỉ ít nhất mười ngày. Nếu cố rời đi, ngươi sẽ chết.”

Tử Dạ im lặng hồi lâu, rồi hỏi:

“Ngươi… vì sao lại ở đây?”

“Ta cũng muốn rời khỏi Ma Giáo. Nhưng thế gian này, nơi nào mới là chốn cho người như ta nương thân?” – nàng khẽ cười, tiếng cười nghe mênh mang như gió qua lá.

Tử Dạ nhìn ngọn lửa, nói:

“Nếu có một nơi không phân chính tà, ngươi có dám đến không?”

Diệp Sơ Tâm khẽ liếc chàng:

“Trên đời, không có nơi nào như thế cả. Con người luôn muốn chia đúng sai để giết nhau.”

Chàng không đáp, chỉ nhìn ánh lửa nhảy múa. Trong lòng, có thứ gì đó lạ lẫm khẽ nhen lên — như tia sáng nhỏ giữa đêm đông.

Lần đầu tiên sau bao năm, Tử Dạ cảm thấy bình yên. Không còn máu, không còn tiếng thét, chỉ có lửa và tiếng gió cuộn qua lá phong.

Đêm xuống. Rừng phong rực lửa, lá đỏ rơi như mưa. Diệp Sơ Tâm tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt. Phong Tử Dạ ngồi bên cạnh, nhìn lên bầu trời đen thẳm.

Trong khoảnh khắc ấy, chàng khẽ nói:

“Có lẽ… kiếp này ta và ngươi vốn không nên gặp.”

Diệp Sơ Tâm mở mắt, nhìn chàng, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng, như sóng nước lăn tăn.

“Nhưng chúng ta đã gặp rồi.” – nàng khẽ nói.

Một câu đơn giản, nhưng trong gió lại vang lên như lời định mệnh.

Tử Dạ cúi đầu.

“Ta nợ ngươi hai mạng.”

“Không cần nhớ.” – nàng đáp – “Một ngày nào đó, có thể ta chính là người cầm kiếm đối diện ngươi.”

“Vậy ta sẽ thu kiếm.” – chàng nói nhẹ.

Nàng quay đi, nhưng khóe môi khẽ run.

Giữa rừng phong đỏ rực, hai con người – một chính, một tà – ngồi cạnh nhau mà giữa họ là ranh giới mong manh của sinh tử, của thù hận và của một thứ tình cảm không ai dám gọi tên.

Rạng sáng hôm sau, Diệp Sơ Tâm tỉnh dậy, thấy chỗ bên cạnh trống trơn.

Tử Dạ đã rời đi.

Chỉ còn lại tấm áo choàng lam nàng từng khoác cho chàng, được gấp gọn đặt cạnh lửa tàn.

Trên tấm áo, có vệt máu đã khô, và một mảnh lá phong đỏ kẹp bên trong.

Nàng cầm lên, ngẩn ngơ nhìn. Trong lòng dâng lên một cảm giác trống trải không tên.

Gió thu thổi qua, lá phong bay đầy trời.

Nàng khẽ thì thầm:

“Phong Tử Dạ… ngươi đi rồi, nhưng gió còn mãi ở đây. Có lẽ, duyên này chưa hết đâu.”

Trên con đường nhỏ giữa rừng phong, bóng người áo trắng bước đi chậm rãi, không quay đầu lại. Lá đỏ rơi xuống vai, hòa vào màu máu nhạt trên áo. Ánh sáng sớm chiếu lên lưỡi kiếm sau lưng chàng, lạnh và đẹp đến xót xa.

Một cơn gió lớn thổi qua, cuốn tung lá phong lên cao. Trong gió, dường như có tiếng cười khẽ của một nữ tử, nhẹ nhàng như khói:

“Duyên gặp gỡ định mệnh… chính là như thế sao?”

Kết chương 2: “Cô Gái Trong Rừng Phong – Duyên gặp gỡ định mệnh.”

Giữa chính và tà, giữa máu và hoa, một sợi duyên mong manh đã se thành định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×