Trời cuối thu, sương sớm phủ trắng lối mòn. Từng giọt nước đọng trên lá rơi tí tách, hòa cùng tiếng thông reo u u trên triền núi. Một bóng người áo trắng lặng lẽ đi trong sương — Phong Tử Dạ, với Thanh Vân kiếm đeo sau lưng, và ánh mắt sâu như vực.
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày chàng rời rừng phong.
Vết thương dần lành, nhưng tâm can thì vẫn đầy vết rách.
Trên đường đi, chàng nghe phong thanh khắp giang hồ đồn rằng: “Thanh Vân môn phản nghịch triều đình, cấu kết Ma Giáo, mưu đoạt Thiên Hạ Nhất Kiếm, bị tiêu diệt là đáng!”
Mỗi khi nghe đến đó, Phong Tử Dạ chỉ cười lạnh.
Kẻ nói lời ấy, nào có chứng kiến máu đổ tuyết tan trên Vân Môn Sơn? Nào hiểu được chân tướng bị vùi lấp dưới lớp tro tàn kia?
Một buổi chiều, chàng dừng chân ở trấn nhỏ bên sông. Trấn Vũ Lâm vốn yên bình, nay lại ồn ã bởi dòng người giang hồ kéo đến.
Tử Dạ ngồi ở quán trà, nghe bọn hành nhân bàn tán:
“Nghe nói, Thanh Vân Lệnh đã xuất hiện ở chợ đêm Lâm Giang!”
“Thật sao? Thứ đó vốn mất tích từ sau trận chiến năm xưa!”
“Phải, người có lệnh đó sẽ mở được kho tàng của Thanh Vân môn, trong đó có cả bí kíp Thiên Hạ Nhất Kiếm!”
Mắt Tử Dạ lóe sáng.
Thanh Vân Lệnh…
Vật ấy vốn chỉ có chưởng môn được giữ. Nó không phải kho báu, mà là vật ghi lại mọi mật lệnh, liên hệ của môn phái với triều đình và các thế lực võ lâm — trong đó, ẩn chứa cả bí mật khiến Thanh Vân bị hãm hại.
Nếu lệnh ấy thật sự xuất hiện, ắt có người đã phản bội.
Tử Dạ đặt chén trà xuống, đứng dậy.
“Chợ đêm Lâm Giang” – chàng khẽ lặp lại.
Gió chiều thổi, tấm áo trắng tung bay, mang theo hận ý chưa nguôi.
Đêm đến, trăng mờ sau mây.
Chợ đêm Lâm Giang nằm bên bờ sông, đèn lồng treo khắp lối, người buôn kẻ bán rộn ràng. Giữa những tiếng rao hàng, có cả tiếng lách cách của bạc, tiếng cười khả ố của đám buôn đồ cướp được.
Tử Dạ kéo mũ áo trùm đầu, lặng lẽ đi giữa dòng người. Ánh mắt chàng lướt qua từng gian hàng, từng món đồ.
Đột nhiên, ở cuối dãy, một gian hàng cũ kỹ, chỉ treo một tấm vải đen có chữ “Vật từ chiến trường Vân Môn Sơn”, khiến tim chàng khẽ chấn động.
Chàng bước đến.
Người bán là một lão già mặt đầy sẹo, một mắt mù.
Thấy Tử Dạ dừng lại, lão cười hề hề:
“Khách quan có con mắt tinh đời. Nơi đây có món vật vô giá, từng thuộc về Thanh Vân môn đó.”
Tử Dạ lạnh giọng: “Đưa ta xem.”
Lão già mở hòm gỗ.
Trong đó là một miếng lệnh bài màu ngọc lam, khắc hai chữ Thanh Vân, viền rồng bạc. Dưới ánh đèn lồng, nó tỏa ra thứ ánh sáng mờ như sương.
Tử Dạ nhận ra ngay — không thể nhầm.
Đó chính là Thanh Vân Lệnh mà sư phụ từng giao cho chàng giữ mỗi khi hành sự. Nhưng trong trận chiến năm ấy, chàng tưởng nó đã tan biến cùng ngọn lửa núi.
Chàng cố giữ bình tĩnh:
“Bao nhiêu?”
Lão già cười, để lộ hàm răng vàng khè:
“Nghe đâu, nhiều người hỏi lắm. Có kẻ trả năm trăm lượng bạc, có người trả bằng cả mạng sống. Nhưng ta chỉ bán cho ai xứng đáng.”
“Thế nào là xứng đáng?”
“Người có thể trả lời ta — vì sao Thanh Vân môn bị diệt.”
Tử Dạ sững lại. Ánh mắt chàng lạnh như băng.
“Lão biết gì?”
Lão cười bí hiểm: “Ta không biết, nhưng có người biết. Muốn có lệnh bài này, hãy đến Tụ Long Các, tìm Thẩm Vô Kỵ. Hắn đang chờ người của Thanh Vân tới.”
Tử Dạ định hỏi thêm, nhưng lão già đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Chỉ còn lại chiếc hòm gỗ trống rỗng, và mảnh vải đen bay trong gió.
Ba ngày sau.
Trên đỉnh núi phía tây Lâm Giang, Tử Dạ đứng trước một tòa lầu cao vút — Tụ Long Các.
Nơi đây nổi danh là sào huyệt của giới tình báo giang hồ, nơi mọi bí mật đều có giá.
Cửa gác mở ra.
Một người đàn ông vận áo tím, dáng cao gầy, nụ cười mảnh như dao, tiến đến.
“Phong Tử Dạ… thật không ngờ người còn sống.”
“Ngươi là Thẩm Vô Kỵ?”
“Phải. Ngươi muốn Thanh Vân Lệnh chứ gì?”
Tử Dạ nắm chặt chuôi kiếm. “Đưa ra.”
Vô Kỵ cười khẩy: “Không dễ thế đâu. Trước khi chết, sư phụ ngươi từng gửi ta một phong thư. Hắn bảo rằng nếu Thanh Vân môn gặp nạn, người sống sót đến đây sẽ được biết chân tướng. Nhưng chỉ khi ngươi dám nhìn vào quá khứ.”
“Thư đâu?”
“Trong Thanh Vân Lệnh.”
Hắn đặt lệnh bài lên bàn. Ánh sáng từ miếng ngọc phản chiếu lên tường, hắt ra những ký tự nhỏ li ti. Tử Dạ nhận ra đó là trận đồ Tử Ảnh Kết Giới, cách mở mật thư cổ của Thanh Vân môn.
Chàng vận nội lực, ngón tay chạm lên ngọc. Lệnh bài sáng rực, rồi tách đôi, để lộ mảnh giấy bên trong.
Chữ trên giấy là nét bút của sư phụ — Phong Trấn Thiên.
“Dạ nhi, nếu con đọc được thư này, nghĩa là Thanh Vân môn đã diệt.
Kẻ thù của chúng ta không phải Ma Giáo, mà là kẻ mang họ Tô trong triều đình, người từng kết nghĩa với ta, nay phản bội.
Hắn đã cấu kết với Ma Giáo để hãm hại ta, dùng chính danh nghĩa ‘chính đạo’ để tiêu diệt chúng ta.
Hãy tìm Huyết Ảnh Phù – đó là bằng chứng duy nhất minh oan cho Thanh Vân.
Người giữ phù ấy… là con gái kẻ thù ta.”
Mảnh thư rơi khỏi tay Tử Dạ.
Con gái kẻ thù…
Không lẽ… là Diệp Sơ Tâm?
Chàng nhớ lại đôi mắt sâu buồn của nàng, nhớ giọng nói khẽ khàng dưới rừng phong: “Có lẽ, ta và ngươi vốn không nên gặp.”
Hóa ra, nàng đã biết tất cả từ đầu?
Hay chính nàng cũng chỉ là nạn nhân của âm mưu lớn hơn?
Thẩm Vô Kỵ quan sát chàng, mỉm cười:
“Thế nào, tin rồi chứ? Kẻ ngươi cần tìm đang ở Tần Châu. Có điều…” – hắn ngừng lại, rót chén rượu – “...Ma Giáo cũng đang săn lùng Huyết Ảnh Phù. Nếu chậm chân, ngươi sẽ không còn cơ hội.”
Tử Dạ gật đầu, cầm lấy lệnh bài, ánh mắt kiên định.
“Cảm ơn. Món nợ này, ta sẽ trả.”
“Không cần.” – Vô Kỵ cười, ánh mắt lạnh đi – “Ta giúp ngươi không phải vì lòng tốt. Ta chỉ muốn xem, rốt cuộc, kẻ sống sót duy nhất của Thanh Vân môn sẽ trở thành anh hùng… hay ma.”
Tử Dạ không đáp. Chàng quay lưng bước đi, bóng trắng khuất dần trong màn sương.
Trời về khuya.
Tử Dạ một mình ngồi bên bờ sông, cầm lệnh bài trong tay.
Trăng phản chiếu trên mặt nước, ánh ngọc trong tay chàng sáng mờ như hơi thở người sắp tắt.
Gió thổi, lá phong từ đâu bay qua, đáp xuống mặt nước, lay động hình bóng chàng.
“Con gái kẻ thù…” – chàng khẽ nói, giọng trầm như tiếng gió. – “Nếu thật là nàng, thì sao?”
Trong lòng, ký ức về ánh mắt Diệp Sơ Tâm hiện lên, xen lẫn nghi ngờ và xót xa.
Nàng từng cứu chàng hai lần, từng nói sẽ không giết kẻ vô tội. Nhưng nếu chính nàng mang trong mình huyết mạch của kẻ phản bội, thì định mệnh của họ đã bị trói từ trước.
Chàng nắm chặt Thanh Vân Lệnh, máu rỉ ra từ lòng bàn tay, thấm vào ngọc.
Ánh sáng ngọc vụt sáng, như phản ứng với máu của người mang huyết mạch Thanh Vân. Từ bên trong, một dòng chữ mờ hiện ra:
“Kẻ phản bội mang tên Tô Vân Hạc, nay ẩn thân trong triều, quyền cao chức trọng. Người muốn diệt hắn, phải đi qua tay ‘Người Giữ Phù’.”
Chữ vụt tắt. Mặt nước lặng yên.
Tử Dạ ngẩng đầu nhìn trăng, trong lòng dấy lên một quyết tâm lạnh lẽo.
“Người giữ phù… Diệp Sơ Tâm, có phải ngươi không?”
Chàng siết chặt kiếm, gió đêm cuốn tóc tung bay.
Từ giây phút đó, hành trình đi tìm Huyết Ảnh Phù cũng là hành trình đối mặt với chính trái tim mình.
Vì chàng hiểu — nếu Sơ Tâm thật sự là con gái kẻ thù, thì muốn rửa sạch tội của Thanh Vân, chàng buộc phải đâm kiếm vào người nàng.
Một ngọn gió mạnh thổi qua, thổi bay lớp sương trên mặt nước.
Ánh trăng chiếu xuống, lấp lánh trên mũi kiếm Thanh Vân — ánh sáng ấy vừa trong, vừa đau.
Giữa màn đêm, chỉ còn tiếng gió gào bên sông, và bóng người cô độc đi về phía chân trời.
Kết chương 3: “Bí Ẩn Thanh Vân Lệnh – Vật dẫn đến những tội lỗi bị chôn vùi.”
Từ tro tàn năm xưa, bí mật đầu tiên được khơi lên. Nhưng càng tiến gần sự thật, càng phải đối mặt với nỗi đau.