Trăng non treo lửng giữa trời, nửa sáng nửa mờ, như ánh mắt kẻ che giấu dã tâm.
Giữa thung lũng Vân Lăng, sương đêm phủ dày như khói, từng tiếng cú kêu vọng lên từ rừng sâu. Một đêm yên tĩnh đến lạ thường — thứ yên tĩnh khiến người ta nín thở, bởi ẩn dưới đó là mùi máu chưa kịp tan.
Phong Tử Dạ và Diệp Sơ Tâm đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống thung lũng.
Dưới kia, Tổng đàn Ma Giáo – Huyết Ảnh Thành — sáng lấp lánh như dạ xoa phủ đỏ mặt đất. Hàng trăm ngọn đuốc cắm dọc tường thành, khói bốc lên như ám khí, chiếu rọi những cột cờ đen thẫm khắc hình huyết nguyệt.
Tử Dạ nói khẽ:
“Ma Giáo mấy năm qua vẫn im hơi, không ngờ nay lại quật dậy mạnh đến thế.”
Sơ Tâm nheo mắt:
“Họ đang chờ thời cơ. Huyết Ảnh Phù không chỉ là chứng cứ của cha, mà còn là chìa khóa để mở ‘Thiên Tâm Trận’ — trận pháp cổ có thể điều khiển sinh khí thiên hạ. Nếu rơi vào tay Ma Giáo, cả võ lâm sẽ hóa tro.”
Tử Dạ siết chặt chuôi kiếm: “Vậy chúng ta phải xuống đó.”
“Không dễ đâu.” – Sơ Tâm nói nhỏ – “Theo tin ta nhận được, người đứng đầu Ma Giáo hiện nay là Hắc Liên giáo chủ, một kẻ chưa từng lộ mặt. Dưới hắn có ba hộ pháp, trong đó Huyết Ảnh Hộ Pháp đang giữ phù.”
“Ngươi từng gặp hắn?”
“Năm xưa ta từng trà trộn vào Ma Giáo. Hắn là kẻ tàn nhẫn, giỏi dịch dung, giết người không gớm tay. Hắn từng nói, ‘ai giữ Huyết Ảnh Phù thì giữ mệnh thiên hạ trong tay’.”
Ánh trăng soi lên mặt Tử Dạ, phản chiếu nét kiên định.
“Vậy thì ta phải lấy lại, bằng bất cứ giá nào.”
Họ chờ đến nửa đêm. Khi trăng ẩn sau mây, hai bóng người nhẹ như sương đáp xuống tường thành.
Tử Dạ vận công Thanh Vân Bộ, thân hình lướt qua không trung như bóng chim đêm. Sơ Tâm theo sau, áo xanh phất nhẹ, không để lại một tiếng động.
Trong thành, binh lính tuần tra dày đặc. Tiếng bước chân, tiếng sắt va nhau, tiếng sói tru vọng ra từ sườn núi. Cả Huyết Ảnh Thành như một con quái thú ngủ say, chỉ chờ kẻ ngu ngốc chạm vào sẽ lập tức nuốt chửng.
Họ men theo hành lang đá dẫn về phía đại điện.
Phía trong, ánh đuốc chiếu lên bức tượng khổng lồ — tượng Hắc Liên, toàn thân sơn đen, miệng khẽ nở nụ cười quỷ dị.
Dưới tượng là hàng chục giáo đồ quỳ phục, đồng thanh tụng chú:
“Huyết Ảnh vô hình, sinh tử tại tâm, Ma Chủ vĩnh tồn, bất diệt thiên niên!”
Sơ Tâm nín thở, kéo tay Tử Dạ nấp sau cột đá.
Một bóng người mặc áo choàng đỏ sẫm bước ra giữa điện — khuôn mặt che bằng mặt nạ bạc, ánh mắt đỏ rực.
Hắn chính là Huyết Ảnh Hộ Pháp.
Trong tay hắn, một vật phát sáng mờ — Huyết Ảnh Phù.
Miếng phù đỏ như máu, khắc họa đồ trận phức tạp.
Khi hắn giơ lên, luồng khí lạnh từ đó lan khắp đại điện, khiến ngọn đuốc rung lên dữ dội.
Huyết Ảnh cười khẽ:
“Huyết nguyệt sắp mọc. Khi trăng đỏ lên, Huyết Ảnh Trận sẽ mở. Chúng ta sẽ có được sức mạnh vượt trên cả nhân gian.
Thiên hạ chính đạo sẽ quỳ dưới chân Ma Giáo!”
Tiếng hô “Ma Chủ vạn tuế!” vang dội khắp không gian.
Tử Dạ cau mày:
“Trận pháp ấy… hình như là loại huyết chú cổ bị thất truyền.”
Sơ Tâm gật:
“Phải. Muốn kích hoạt, cần hiến tế máu của dòng họ Tô – tức là máu của cha ta, hoặc của… chúng ta.”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Cả hai cùng hiểu, họ chính là mục tiêu.
Sau khi bọn giáo đồ rời đi, Huyết Ảnh Hộ Pháp tiến vào mật thất.
Tử Dạ và Sơ Tâm lập tức bám theo, nhẹ như bóng.
Hắn đi qua dãy hành lang hẹp, mở cửa ngầm ẩn sau tượng đá.
Dưới đó là hầm sâu ngập mùi máu, ánh đèn đỏ quạch chiếu lên vách tường loang lổ.
Giữa hầm, một bàn tế khắc trận đồ — chính giữa đặt Huyết Ảnh Phù.
Xung quanh là sáu bình đồng, bên trong ngâm đầy thứ chất lỏng đen đặc.
“Ngày mai trăng máu, Ma Chủ đích thân đến. Ta phải chuẩn bị lễ tế.” – Huyết Ảnh Hộ Pháp lẩm bẩm.
Tử Dạ nín thở, rút kiếm.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ hư không:
“Khách không mời mà đến, chẳng hay định cướp thứ gì?”
Không gian chấn động. Từ sau tượng đá, một bóng người áo đen hiện ra, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện dưới tấm khăn lụa.
Ánh mắt hắn lạnh như băng — Hắc Liên Giáo Chủ.
Tử Dạ lập tức vung kiếm, thân hình lướt đến. Kiếm quang lóe lên như chớp, chém thẳng vào cổ đối phương. Nhưng Hắc Liên chỉ khẽ nghiêng người, mũ áo tung nhẹ, toàn thân biến thành làn khói đen.
Kiếm của Tử Dạ xuyên qua không khí.
Một tiếng cười ma mị vang lên:
“Phong Tử Dạ, ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi.”
Tử Dạ giật mình: “Ngươi biết ta?”
“Không chỉ biết. Ta biết cả dòng máu chảy trong ngươi.
Ngươi tưởng mình là người của Thanh Vân môn? Không, ngươi là đứa con thất lạc của Tô Vân Hạc — kẻ từng khiến ta mất tất cả.”
“Ngươi nói gì?”
“Ta là Tô Vân Trì — đệ đệ của Tô Vân Hạc.”
Lời nói ấy khiến cả hai kinh hãi.
Sơ Tâm run giọng: “Thúc phụ…?”
“Phải.” – Hắc Liên gật đầu – “Năm xưa, chính hắn vì công danh mà đẩy ta vào ngục, khiến ta mất vợ con. Khi ta thoát ra, thề sẽ hủy diệt cả thiên hạ mà hắn bảo vệ. Nay hai đứa các ngươi mang dòng máu họ Tô, lại tự đến đây – chẳng phải trời giúp ta sao?”
Tử Dạ gào lên, vung kiếm chém tới.
Kiếm khí rít qua, thổi tung áo choàng của Hắc Liên. Nhưng hắn giơ tay, búng nhẹ một cái — luồng kình lực đen ập ra, đẩy Tử Dạ lùi ba bước, máu trào khóe miệng.
“Ngươi chưa đủ sức. Hãy để máu ngươi mở Huyết Ảnh Trận.”
Sơ Tâm lao tới, dùng Phong Diệp Thủ, chiêu thức nhanh như gió cuốn.
Nhưng Hắc Liên chỉ khẽ xoay người, bắt lấy cổ tay nàng.
“Giống hệt chị dâu ta…” – hắn khẽ nói, giọng pha chút đau đớn, rồi ánh mắt lạnh lại – “Đáng tiếc, ta không cần hai đứa sống.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Tử Dạ cắn răng vận công, phóng Thanh Vân Chưởng về phía bàn tế.
Một tiếng nổ vang trời.
Khói bụi mù mịt.
Khi khói tan, Tử Dạ đã kéo Sơ Tâm thoát ra ngoài đường hầm.
Sau lưng, giọng cười của Hắc Liên vang vọng:
“Ngươi không thoát được đâu, Tử Dạ. Khi trăng máu mọc, mọi thứ sẽ kết thúc!”
Hai người chạy suốt đêm, đến khi trời hửng sáng mới dừng lại trong khu rừng tùng phía bắc.
Sơ Tâm thở dốc, vai ướt máu.
“Ngươi bị thương rồi.” – Tử Dạ nói, vội xé áo băng vết thương cho nàng.
Nàng cười nhạt: “Không sao… chỉ sượt qua thôi. Ngươi bị thương nặng hơn.”
Tử Dạ im lặng, nhưng bàn tay siết chặt.
“Ta không ngờ Hắc Liên lại là thúc phụ của chúng ta. Nếu hắn thực sự khởi Huyết Ảnh Trận, võ lâm sẽ diệt.”
Sơ Tâm nhìn xa xăm:
“Cha từng nói, dòng họ Tô có hai con đường: hoặc giữ chính đạo, hoặc rơi vào bóng tối. Có lẽ, Hắc Liên đã chọn con đường ngược lại.”
Tử Dạ ngẩng nhìn trời — mây đen đã tụ lại phía tây, nơi ánh trăng non dần mờ đi.
“Đêm mai là trăng máu. Hắn sẽ hành lễ. Chúng ta chỉ có một ngày.”
Sơ Tâm gật đầu, ánh mắt lóe lên:
“Ta biết một lối ngầm vào điện tế. Nhưng để qua được, cần phá phong ấn Huyết Thủy Trận – trận chỉ con cháu họ Tô mới mở được.”
“Vậy… chúng ta cùng làm.” – Tử Dạ nói.
Ánh nhìn hai người giao nhau — giữa máu, thù và tình thân, vẫn còn một tia sáng.
Đêm lại đến.
Trăng non giờ đã đổi sắc, đỏ như máu. Gió nổi lên dữ dội, mang theo tiếng trống từ Huyết Ảnh Thành vọng ra.
Trong bóng tối, hai bóng người lại lặng lẽ lao xuống sườn núi, mang theo niềm tin duy nhất: ngăn cản Hắc Liên trước khi thế giới chìm trong máu.
Kết chương 5: “Bóng Đêm Giữa Trăng Non – Âm mưu từ Ma Giáo bắt đầu rục rịch.”
Khi bóng tối trỗi dậy từ huyết mạch, người của chính đạo cũng mang trong mình hạt giống ma. Trước khi trăng máu mọc, liệu ánh sáng còn kịp soi đường?