phong hoa tẫn lộ

Chương 6: Lời Hứa Bên Hồ Tuyết Ảnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, tuyết rơi dày phủ trắng cả rừng thông phía bắc.

Bầu trời u ám, nhưng giữa mênh mông lạnh giá, hồ Tuyết Ảnh vẫn phẳng lặng như gương, phản chiếu mây trời và vách núi xa xa. Nước trong hồ xanh nhạt, bốc khói mờ – một vẻ đẹp tĩnh lặng đến nao lòng, như thể thế gian này chưa từng có chiến tranh hay thù hận.

Phong Tử Dạ và Diệp Sơ Tâm dừng lại bên bờ hồ. Cả hai đã thoát khỏi truy đuổi của Ma Giáo, thân thể rách rưới, áo choàng vương đầy máu khô. Trải qua một đêm chạy trốn, họ mới tìm được chốn dừng chân này – nơi từng là sơn trang cũ của môn phái Tô Gia thuở xưa.

Sơ Tâm khẽ vén mái tóc ướt, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn sáng.

“Chúng ta tạm nghỉ ở đây,” nàng nói, giọng nhẹ như hơi tuyết. “Hồ Tuyết Ảnh từng là nơi cha ta luyện kiếm. Có lẽ nơi này còn giữ lại một ít dấu vết của ông.”

Tử Dạ nhìn quanh. Mái đình nhỏ bên hồ đã đổ sập nửa phần, những cột gỗ phủ rêu, nhưng giữa nền tuyết, vẫn còn một bàn đá phẳng, trên đó khắc hai dòng chữ đã mờ:

“Tuyết ảnh vô tâm, nhân hữu tình.”

Tử Dạ khẽ đọc, giọng trầm thấp: “Tuyết không có tâm, người lại có tình… Đúng là lời của người họ Tô.”

Sơ Tâm nhìn hắn, ánh mắt mềm đi.

“Cha ta từng nói, nếu một ngày nào đó võ lâm ngập máu, chỉ có nơi này là còn giữ được lòng người trong sạch. Không ngờ… ta lại trở về trong cảnh này.”

Nàng cúi xuống, giặt vết máu trên áo trong nước hồ. Nước lạnh buốt, chạm vào da thịt khiến tay nàng run khẽ. Tử Dạ bước đến, đưa chiếc áo choàng của mình phủ lên vai nàng.

“Đừng làm nữa. Để ta.”

“Ngươi cũng bị thương đấy thôi,” nàng khẽ đáp, nhưng vẫn để mặc hắn ngồi xuống bên cạnh.

Hai người im lặng. Chỉ có tiếng nước lăn tăn, và gió thổi qua rừng tùng xa xa.

Tử Dạ cúi đầu, múc nước rửa vết máu trên thanh kiếm. Ánh kiếm phản chiếu mặt hồ, phản chiếu cả khuôn mặt hắn – lạnh lùng, nhưng ẩn chứa nỗi mơ hồ vô hạn.

“Ta vẫn chưa tin,” hắn nói khẽ. “Rằng ta là người của họ Tô. Mỗi lần nghe tên ấy, trong đầu ta lại hiện lên ánh lửa… tiếng người gọi ta, và rồi… ta thấy mình cầm kiếm đâm vào ai đó.”

Sơ Tâm giật mình: “Ngươi… đâm ai?”

“Ta không biết.” – Hắn lắc đầu – “Ký ức của ta là một mảnh rỗng.”

Sơ Tâm nhìn sâu vào mắt hắn. Trong đôi mắt ấy, nàng thấy sự thật thà đến đáng thương – một người chẳng biết mình là ai, nhưng vẫn dốc lòng vì nghĩa.

“Có lẽ,” nàng nói khẽ, “quá khứ của ngươi bị ai đó phong ấn. Không phải ai sinh ra cũng chọn được máu mủ của mình. Quan trọng là ngươi đang sống như thế nào.”

Tử Dạ cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi: “Vậy ngươi nói xem, ta đang sống vì điều gì?”

Nàng im lặng một lúc lâu, rồi đáp:

“Vì những người ngươi muốn bảo vệ.”

Ánh mắt họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc đó, cả gió và tuyết đều như dừng lại.

Tử Dạ chợt cảm thấy tim mình đập nhanh, điều mà suốt mười năm qua hắn chưa từng cảm nhận. Nàng đang ngồi rất gần, hơi thở nhẹ, làn tóc buông xuống vai hắn.

Hắn khẽ nói: “Nếu có một ngày ta nhớ lại tất cả, nếu người trong quá khứ của ta là kẻ thù của ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

Sơ Tâm khẽ cười, nụ cười lẫn trong hơi sương: “Ta sẽ chờ ngươi hỏi câu đó một lần nữa. Khi ấy, ta sẽ trả lời.”

Buổi trưa, mặt trời yếu ớt soi xuống hồ, tan đi một lớp sương mỏng.

Sơ Tâm nhóm một đống lửa nhỏ, nấu chút cháo bằng gạo khô còn sót lại. Mùi khói quyện với hơi tuyết, khiến không gian ấm hơn đôi phần.

Tử Dạ ngồi bên, im lặng mài lại lưỡi kiếm. Tay hắn đã chai sạn, nhưng vẫn giữ từng đường nét tỉ mỉ.

“Nếu ngươi không theo kiếm đạo,” nàng nói, “ngươi hẳn đã là một người làm thợ tốt.”

Hắn bật cười: “Thợ rèn trong giang hồ chỉ có hai loại: hoặc sống đến trăm tuổi, hoặc chết vì rèn kiếm cho sai người.”

Sơ Tâm khẽ liếc hắn: “Ngươi sợ chết à?”

“Ta không sợ chết.” – Hắn dừng tay – “Ta chỉ sợ chết mà không biết mình sống để làm gì.”

Lời nói ấy khiến nàng lặng đi. Trong giây lát, gió qua khiến tro than bay nhẹ.

Nàng nhìn lên, hỏi: “Nếu ngày mai ngươi không thể thắng được Hắc Liên, ngươi sẽ làm gì?”

Tử Dạ cười khẽ, ánh nhìn hướng về hồ: “Thì ta sẽ chết ở đây. Hồ Tuyết Ảnh đủ đẹp để làm nơi cuối cùng của kẻ lữ khách.”

“Vô nghĩa.” – Nàng gắt khẽ, giọng run. “Ngươi không được nói thế.”

Tử Dạ nhìn nàng, thấy trong mắt nàng ánh lên tia lo lắng thật sự.

“Ta không sợ ngươi chết,” nàng tiếp, “nhưng ta sợ… sau khi ngươi chết, ta chẳng còn ai để nhắc đến cái tên Phong Tử Dạ nữa.”

Hắn sững lại. Lần đầu tiên, người con gái ấy thổ lộ điều thật lòng, dù là vô tình.

Tử Dạ cúi đầu, giọng thấp: “Nếu ta sống sót… ngươi muốn ta làm gì?”

“Ngươi nợ ta một lời hứa.”

“Lời hứa gì?”

Sơ Tâm cười, mắt lấp lánh: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi sẽ cùng ta đến đây lần nữa. Khi hồ không còn phủ tuyết, ta sẽ kể cho ngươi nghe vì sao nơi này gọi là Tuyết Ảnh.”

“Được.” – Tử Dạ khẽ nói. – “Ta hứa.”

Chiều xuống.

Mặt hồ phản chiếu ánh tà dương đỏ như máu. Gió nhẹ thổi, kéo theo những đốm tuyết bay.

Tử Dạ đứng trên bờ, luyện kiếm. Từng chiêu Thanh Vân Nhất Kiếm lướt qua như gió, từng luồng kiếm khí cắt đôi hơi tuyết, khiến mặt hồ dậy sóng.

Sơ Tâm ngồi trong đình gỗ, nhìn hắn. Ánh nắng cuối cùng đọng trên đường kiếm của hắn như ánh chớp, mạnh mẽ mà đẹp lạ thường.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng thấy lòng mình lạ lẫm. Một thứ cảm giác vừa ấm áp, vừa sợ hãi.

Nàng tự hỏi: “Tình cảm này là gì? Là lòng tin, hay là khởi đầu của một bi kịch khác?”

Tiếng kiếm dừng lại. Tử Dạ quay sang, mồ hôi đọng trên trán.

“Nếu ta không phải kẻ ngươi tin,” hắn hỏi, “ngươi có thể giết ta không?”

Sơ Tâm khẽ lắc đầu: “Ngươi hỏi sai rồi. Trong lòng ta, chỉ có người đứng trước mặt ta bây giờ, chứ không có kẻ nào trong quá khứ.”

Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi thu kiếm lại. “Vậy thì, ta càng phải sống.”

“Vì lời hứa?”

“Vì người hứa cùng ta.”

Đêm xuống.

Cả hai ngồi bên đống lửa nhỏ. Ánh lửa hắt lên gương mặt họ, mờ mờ ảo ảo, như hai linh hồn giữa cõi tuyết trắng.

Tử Dạ rút trong tay áo ra một sợi dây nhỏ – một mảnh ngọc vỡ treo ở đầu. “Ta tìm thấy nó trong rương của Ma Giáo.”

Sơ Tâm nhìn kỹ, giật mình: “Đây là mảnh ngọc của mẹ ta! Khi bà mất, cha ta đã giữ lại một nửa. Nửa còn lại… từng đeo trên cổ ta.”

Hắn nhìn nàng: “Vậy có thể, trong quá khứ, người ta từng gặp chính là ngươi.”

Nàng lặng im. Trong ánh lửa, đôi mắt nàng long lanh. “Nếu thật vậy… định mệnh đã trêu chọc chúng ta quá nhiều.”

Tử Dạ mỉm cười, gương mặt bỗng dịu đi: “Vậy để ta trả lại mảnh ngọc này, coi như… ta đã tìm lại một phần ký ức.”

Hắn buộc lại mảnh ngọc lên cổ nàng.

Khoảnh khắc ấy, tay hắn chạm nhẹ lên da nàng – lạnh buốt, nhưng tim lại nóng rực. Sơ Tâm khẽ rụt tay, mặt ửng hồng, nhưng không tránh ra.

Tuyết rơi dày hơn. Cả hai ngồi im lặng, nghe tiếng gió rít qua mái đình cũ.

Tử Dạ nhìn lên trời, nói khẽ: “Ngày mai, ta sẽ quay lại Huyết Ảnh Thành. Một mình.”

“Không.” – Sơ Tâm đứng bật dậy – “Ngươi không được bỏ ta lại. Chúng ta đã cùng nhau đi đến đây, cũng phải cùng nhau kết thúc.”

Tử Dạ nhìn nàng, ánh mắt như đốm lửa cuối cùng giữa đêm tuyết.

“Nếu ta không quay lại, hãy nhớ — lời hứa bên hồ hôm nay, ta đã giữ trong tim.”

“Ta không cần lời hứa, ta cần ngươi sống.” – Giọng nàng run, nước mắt rơi trên nền tuyết.

Hắn không nói gì nữa. Chỉ khẽ đặt tay lên vai nàng, dịu dàng như cơn gió đầu xuân giữa đông lạnh.

Đêm đó, hồ Tuyết Ảnh yên ắng.

Chỉ có hai bóng người ngồi bên lửa, bên nhau mà chẳng nói thêm lời nào.

Trong lòng họ, có điều gì đó đã nảy mầm – nhỏ bé, nhưng mạnh mẽ, như mầm cỏ xanh chọc qua lớp tuyết dày.

Ở phương xa, trăng máu đã bắt đầu lên.

Và Huyết Ảnh Thành – nơi ma khí tụ lại – đang chuẩn bị đón cơn bão đầu tiên.

Kết chương:

“Giữa tuyết trắng vô tâm, có hai trái tim khẽ run lên.

Một lời hứa bên hồ, có thể chống lại định mệnh hay không?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×