Sáng hôm sau, tuyết đã ngừng rơi.
Hồ Tuyết Ảnh tĩnh lặng như tấm gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời xám tro. Phong Tử Dạ đứng trên mỏm đá, lặng nhìn phương xa, nơi núi non mờ trong sương. Hắn biết, bình yên này sẽ không kéo dài.
Một con chim ưng lao vụt xuống, đáp lên tảng đá gần đó. Trên chân nó buộc một ống trúc đen.
Tử Dạ mở ra, ánh mắt lập tức tối lại.
“Truy sát lệnh – Diệp Sơ Tâm.”
Mảnh giấy bên trong in dấu huyết ấn của Liên Minh Chính Đạo, kèm theo lời cáo buộc:
“Diệp Sơ Tâm – đồ đệ phản bội, cấu kết Ma Giáo, đánh cắp ‘Thanh Vân Lệnh’, hại chết Tam trưởng lão phái Thanh Vân. Ai bắt hoặc giết được nàng, thưởng một vạn lượng vàng, phong làm hộ pháp danh dự.”
Gió lạnh thổi qua, làm tờ lệnh rung khẽ, như tiếng cười cay độc của số mệnh.
Tử Dạ siết chặt nắm tay, ánh mắt bùng lên lửa giận.
“Chính đạo… đến cả những kẻ từng gọi nàng là đồng môn cũng muốn giết nàng?”
Giọng hắn trầm thấp, lẫn một tia tuyệt vọng.
Phía sau, Diệp Sơ Tâm bước tới. Nàng mặc chiếc áo choàng trắng, tóc bay lòa xòa trong gió.
“Ta đoán là họ sẽ làm thế,” nàng nói khẽ, mắt nhìn tờ giấy trong tay hắn. “Từ khi ta lấy được Thanh Vân Lệnh, họ đã muốn ta chết.”
Tử Dạ quay lại: “Nhưng họ là đồng môn của ngươi. Vì sao?”
“Vì Thanh Vân Lệnh không chỉ là tín vật,” nàng đáp, “nó là chìa khóa mở ra bí mật về ‘Thiên Tâm Trận’ – thứ mà cả chính đạo lẫn ma đạo đều thèm khát. Ai nắm được nó, có thể thống nhất võ lâm.”
Hắn im lặng. Trong đầu, những mảnh ghép rời rạc bắt đầu khớp lại:
– Ma Giáo truy sát họ hôm ở Vân Môn Sơn.
– Những kẻ giấu mặt trong Huyết Thành.
– Và giờ, chính đạo ban lệnh truy sát Sơ Tâm.
Tất cả dường như đã được sắp đặt từ trước.
Buổi chiều, khi họ rời hồ, những đám người áo đen đã xuất hiện nơi chân núi.
Tiếng sáo dài vang lên – ám hiệu của phái Thanh Vân.
“Bọn họ đến rồi,” Tử Dạ nói, tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Sơ Tâm nhìn xuống thung lũng. Hơn mười người, dẫn đầu là Lục Tề, sư huynh của nàng. Y cưỡi ngựa, áo choàng xanh, ánh mắt lạnh như sắt.
“Diệp Sơ Tâm!” – Tiếng gọi vang lên rền rĩ giữa rừng tuyết – “Lệnh truy sát đã phát. Hôm nay ngươi không còn đường lui.”
Sơ Tâm bước ra, không trốn tránh. “Lục sư huynh, huynh thật sự tin rằng ta giết Tam trưởng lão sao?”
Lục Tề cười nhạt: “Không cần biết ngươi có thật hay không, chỉ cần Liên Minh đã định, thì người phải chết.”
Nói rồi, y giơ tay. “Bao vây!”
Trong chớp mắt, hơn hai mươi bóng người nhảy ra, vây kín cả hai. Tuyết bay tán loạn, kiếm rút ra đồng loạt, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Tử Dạ rút kiếm. “Muốn bắt nàng, bước qua xác ta.”
“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện chính đạo?” – Lục Tề hừ lạnh – “Giết hắn trước!”
Tiếng kim loại vang lên. Kiếm khí tỏa ra như bão. Tử Dạ lao vào vòng vây, thân ảnh như gió cuốn, từng đường kiếm sắc lẹm.
Mỗi chiêu hắn ra đều chuẩn xác tuyệt đối, không hề thừa. Tuyết bị xé rách, ánh máu văng tung tóe.
Sơ Tâm tung người lên, tay vung Tuyết Ảnh Kiếm, múa một vòng tròn rộng, tạo thành tường gió cản đòn tập kích.
Nhưng dù nàng mạnh mẽ, họ quá đông. Một nhát kiếm bất ngờ lao tới từ sau lưng – nàng xoay người đỡ, song máu từ vai đã tuôn ra đỏ rực.
“Dừng lại!” – Tử Dạ hét lên, mắt đỏ ngầu. Hắn chém ngang một đường, đẩy lùi cả ba kẻ.
Nhưng Lục Tề không động lòng. “Ngươi càng giết, tội nàng càng lớn. Giết cả ngươi cũng là chính nghĩa!”
Trận chiến kéo dài đến khi trời ngả hoàng hôn.
Tử Dạ và Sơ Tâm dần kiệt sức. Tuyết dưới chân họ nhuộm đỏ, như máu nở hoa.
Cuối cùng, Sơ Tâm thét khẽ, đẩy Tử Dạ ra.
“Đi đi! Nếu ngươi ở lại, chúng ta đều chết!”
“Không!” – Tử Dạ quát, kéo nàng lại.
“Nghe ta nói!” – Giọng nàng đứt quãng – “Ngươi còn chưa nhớ ra tất cả. Họ sẽ không dừng lại, nhưng ta có thể cản họ.”
“Ngươi muốn ta bỏ ngươi?”
“Không phải bỏ. Là tin ta.”
Nói dứt, nàng đẩy hắn mạnh. Một luồng nội lực bất ngờ khiến Tử Dạ văng xa, rơi xuống sườn núi, biến mất trong màn tuyết.
Lục Tề hét lớn: “Đuổi theo hắn! Còn con phản đồ, giao cho ta!”
Đêm phủ xuống.
Trên đỉnh núi chỉ còn hai người – Lục Tề và Diệp Sơ Tâm.
Ánh trăng le lói xuyên qua tầng mây, soi lên khuôn mặt tái nhợt của nàng. Máu từ vết thương vẫn nhỏ giọt, đỏ tươi trên tuyết trắng.
“Ngươi không hối hận sao, Sơ Tâm?” – Lục Tề hỏi, giọng lạnh nhưng mắt lại thoáng xót xa.
“Huynh hỏi ta hối hận về điều gì?”
“Về việc rời bỏ chính đạo, đi cùng một kẻ vô danh.”
“Không phải ta rời bỏ,” nàng khẽ nói, “mà chính đạo đã rời bỏ ta.”
Lục Tề siết chặt tay. “Ngươi không hiểu. Phía sau Truy Sát Lệnh là cả Liên Minh, là các phái lớn. Ngay cả ta… cũng không thể chống lại họ.”
“Vậy sao huynh không rời khỏi họ?”
“Vì ta từng hứa với sư phụ – bảo vệ danh dự của Thanh Vân.”
Sơ Tâm mỉm cười buồn: “Danh dự ấy, nếu phải đổi bằng máu của kẻ vô tội, thì còn đáng gì nữa?”
Lời nói ấy như một nhát dao cắm sâu vào tim Lục Tề.
Trong khoảnh khắc, y do dự. Nhưng rồi, tiếng kèn hiệu từ xa vọng tới – dấu hiệu của quân tiếp viện.
Y nhắm mắt, lẩm bẩm: “Xin lỗi, Sơ Tâm.”
Một đường kiếm chém tới. Nàng tránh được, nhưng mũi kiếm vẫn rạch ngang áo, để lại vết cắt trên da.
Họ giao đấu trong ánh trăng. Kiếm pháp của hai người từng cùng luyện, nay lại dùng để giết lẫn nhau.
Sau mười hiệp, Sơ Tâm dồn hết nội lực, xoay người tung chiêu Tuyết Ảnh Tàn Nguyệt, đẩy Lục Tề lùi lại ba bước.
Nàng nhìn hắn, nước mắt lẫn trong tuyết: “Nếu có kiếp sau, ta mong được gọi huynh một tiếng sư huynh như xưa.”
Nói rồi, nàng quay người, nhảy xuống vực sâu.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Lục Tề đứng bất động hồi lâu. Bên tai y, chỉ còn vang vọng giọng nàng: “Chính đạo đã rời bỏ ta…”
Y ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt mờ đi.
“Diệp Sơ Tâm… ngươi muốn ta sống sao? Ta thà là kẻ phản đồ cùng ngươi…”
Nhưng tiếng quân lính đã đến gần. Y siết nắm tay, quay lưng đi, giấu mọi cảm xúc sau gương mặt lạnh.
Phía dưới vực, trong bóng tối lạnh lẽo, Diệp Sơ Tâm nằm bất động trên tảng đá, hơi thở yếu ớt.
Máu thấm qua áo, nhưng may mắn, dòng suối ngầm bên dưới giữ nàng khỏi chết. Nàng mở mắt, nhìn lên trời, thấy ánh trăng hắt qua kẽ đá, mờ như khói.
Nàng khẽ nói: “Tử Dạ… đừng tìm ta…”
Rồi ngất đi.
Ba ngày sau.
Giang hồ chấn động. Tin Diệp Sơ Tâm phản bội lan khắp nơi. Từ chính đạo đến tà đạo, ai ai cũng nói về “nữ phản đồ Thanh Vân” – người mang trong tay bí mật của Thanh Vân Lệnh.
Truy Sát Lệnh dán khắp quán trọ, miếu đường, và cả cổng thành lớn ở Dương Châu.
Có người kể, thấy nàng ở vùng Tuyết Sơn. Có kẻ nói, nàng đã chết. Nhưng không ai biết sự thật.
Chỉ có một người – Phong Tử Dạ – vẫn còn sống, và đang điên cuồng tìm kiếm nàng.
Đêm.
Trong căn nhà bỏ hoang ở biên giới, Tử Dạ ngồi một mình, trước mặt là tấm Truy Sát Lệnh dính máu.
Hắn đã tìm ba ngày liền, không nghỉ, không ăn. Mỗi nơi hắn đến, chỉ còn lại dấu vết giao đấu, máu, và bóng dáng mờ nhạt của người con gái ấy.
“Diệp Sơ Tâm…” – hắn lẩm bẩm – “ngươi nói ta phải tin ngươi. Nhưng làm sao ta có thể tin, khi cả giang hồ đều muốn ngươi chết?”
Trong đầu hắn vang lên giọng nàng: “Ta không cần ngươi tin thế gian, chỉ cần ngươi tin ta.”
Hắn nhắm mắt, rồi mở ra – ánh nhìn lạnh như băng.
“Được. Nếu cả giang hồ muốn giết ngươi, thì ta sẽ là kẻ đối đầu với cả giang hồ.”
Tử Dạ đứng dậy, khoác áo choàng, cắm Thanh Vân Kiếm sau lưng. Gió đêm thổi tung mái tóc đen dài, đôi mắt hắn sáng như lưỡi kiếm.
Hắn bước ra khỏi căn nhà hoang, đi về phía bắc – hướng đến Tuyết Sơn, nơi người ta nói nàng đã chết.
Bước chân hắn dẫm lên tuyết, để lại dấu in sâu.
Mỗi bước, là một lời thề:
“Dù cả thiên hạ truy đuổi nàng, ta vẫn sẽ tìm đến.”