Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua tán cây rừng Hoa Linh Môn, chiếu rọi xuống sân chính rộng lớn. Hương hoa Linh Trúc thoang thoảng, hòa cùng tiếng chim hót vang vọng, tạo nên một không gian vừa yên bình vừa náo nhiệt. Lạc Như Linh đứng trước sân, nhìn quanh, vừa hồi hộp vừa háo hức.
Hôm nay là ngày tổ chức thử thách năng lực đầu tiên dành cho các đệ tử mới, nơi họ phải chứng minh kỹ năng cơ bản về linh thảo, luyện khí, và thuần dưỡng linh thú. Đây là cơ hội để cô khẳng định bản thân, đồng thời ghi điểm trong mắt các sư huynh và, đặc biệt, sơn chủ Trần Hạo.
Các đệ tử mới tụ tập, mỗi người khoác áo luyện công riêng, ánh mắt vừa căng thẳng vừa háo hức. Như Linh đứng nép một góc, tay ôm giỏ linh thảo, Băng Ngọc ngồi ngoan trên vai, đôi mắt sáng rực như hiểu được không khí náo nhiệt xung quanh.
“Đệ tử mới, hôm nay các ngươi sẽ trải qua ba phần thử thách,” một sư huynh lớn tuổi bước lên bục, giọng trầm mà nghiêm. “Phần thứ nhất: thu thập linh thảo quý. Phần thứ hai: thuần dưỡng linh thú. Phần thứ ba: thử thách trí tuệ – giải quyết tình huống ma khí.”
Như Linh hít một hơi, mắt sáng lên. Đây chính là cơ hội để cô chứng minh năng lực. Cô liếc nhìn Trần Hạo, thấy hắn đứng lặng lẽ bên rìa sân, ánh mắt sắc bén quan sát mọi động tác của các đệ tử. Tim cô đập nhanh, nhưng trong lòng lại tràn đầy quyết tâm.
Phần thử thách đầu tiên bắt đầu. Mỗi đệ tử được dẫn vào khu vườn linh thảo riêng, nơi những cây quý hiếm mọc rải rác. Như Linh quan sát kỹ bản đồ khu vườn, hít sâu, và bắt đầu tìm kiếm. Băng Ngọc nhảy xuống, chạy trước dẫn đường, đôi mắt sáng như soi tỏ mọi ngóc ngách.
Ngay khi cúi xuống hái một cây linh thảo tím nhạt, Như Linh nghe tiếng xào xạc bên cạnh. Một đệ tử khác, cao lớn, bước tới với vẻ mặt kiêu ngạo. “Đừng chen lấn, linh thảo quý phải để cho người có kỹ năng hơn,” cậu ta nói, ánh mắt khinh khỉnh.
Như Linh mím môi, vẫn bình tĩnh: “Em chỉ lấy cây cần thiết thôi.” Cô khẽ nghiêng người, khéo léo tránh đụng phải linh thảo của cậu ta, đồng thời đặt Băng Ngọc vào bụi cây gần đó để quan sát.
Bỗng nhiên, đất dưới chân rung nhẹ, một luồng tà khí nhỏ phảng phất, những bụi linh thảo rung rinh. Như Linh hít sâu, tập trung vào bản năng và những gì đã học. Chỉ vài động tác, cô khéo léo thu thập linh thảo mà không làm tổn hại đến cây hay kích hoạt tà khí.
Trần Hạo đứng quan sát từ xa, ánh mắt hơi cong khó nắm bắt. Có lẽ hắn đang ghi điểm cho cô trong mắt môn phái, nhưng Như Linh không để tâm, chỉ tập trung vào nhiệm vụ.
Phần thử thách thứ hai: thuần dưỡng linh thú. Mỗi đệ tử được giao một sinh vật nhỏ, đa phần là tinh nghịch hoặc dễ hoảng sợ. Như Linh nhận được một chú hồ ly nhỏ màu bạc, lông mềm mại, đôi mắt tinh anh.
“Hãy khéo léo tiếp cận, đừng làm linh thú sợ hãi,” sư huynh hướng dẫn.
Như Linh hít sâu, mở lòng, nhẹ nhàng đưa tay ra. Hồ ly nhỏ lùi lại một chút, đôi mắt sáng lên, hít ngửi mùi hương từ Băng Ngọc trên vai cô. Như Linh mỉm cười, thì thầm: “Không sao đâu, chỉ cần hợp tác với em thôi.”
Hồ ly nhỏ run rẩy, nhưng dần tiến gần, nhảy lên vai cô, liếc mắt nhìn cô như muốn thử thách. Như Linh khẽ cười, đặt tay lên lưng nó, cảm giác mềm mại của lông thú khiến cô vừa thích thú vừa hồi hộp.
Một vài đệ tử khác gặp khó khăn, linh thú hoảng sợ hoặc cắn xé, khiến không khí thêm phần căng thẳng. Trần Hạo đứng quan sát bên rìa sân, ánh mắt lạnh nhưng khi nhìn thấy Như Linh phối hợp ăn ý với hồ ly và Băng Ngọc, một luồng ấm áp thoáng qua khóe mắt hắn.
Phần thử thách cuối cùng: giải quyết tình huống ma khí. Một khu vực nhỏ được bao phủ bởi lớp sương tím mờ, nơi ẩn chứa một số ma khí nhẹ. Nhiệm vụ là tìm ra nguyên nhân tà khí và giải quyết bằng trí thông minh cùng kỹ năng vừa học.
Như Linh bước vào, Băng Ngọc trên vai, hồ ly nhỏ nhảy xuống đi theo. Không gian âm u, tiếng gió xào xạc qua tán cây khiến tim cô đập nhanh. Cô hít sâu, tập trung quan sát từng chi tiết: những bụi cây rung, những vệt sương chuyển động.
Cô nhận ra một bụi linh thảo bị nhiễm tà khí, sủi bọt màu tím nhạt. Như Linh nhờ kỹ năng thuần thảo vừa học, kết hợp thanh kiếm ánh bạc nhỏ mà Trần Hạo đã để lại cho các đệ tử mới, tách tà khí ra khỏi cây. Băng Ngọc kêu lên một tiếng nhỏ, hồ ly nhảy vào giúp cô giữ thăng bằng, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Sư huynh lớn tuổi đứng phía sau, ánh mắt đầy hài lòng. “Tốt lắm, Như Linh. Ngươi biết phối hợp kỹ năng và sinh linh huyền bí, đã chứng tỏ bản lĩnh.”
Trần Hạo bước tới, đôi mắt lạnh lùng nhưng ánh lên chút tán thưởng: “Ngày đầu tiên của ngươi trong thử thách năng lực, đã hoàn thành xuất sắc. Nhưng đừng quên, đây chỉ là bước khởi đầu. Núi Linh Vân còn nhiều bí ẩn.”
Như Linh đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn sơn chủ, em sẽ cố gắng hơn nữa.” Cô nhìn Băng Ngọc và hồ ly nhỏ, cảm thấy tự hào và hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô trải qua một thử thách thực sự, nhưng không đơn độc – luôn có linh thú và một người âm thầm quan sát, bảo vệ.
Sau buổi thử thách, khi các đệ tử tập trung lại, sư huynh thông báo: “Những đệ tử xuất sắc sẽ được quyền đi vào khu vực linh thảo quý hiếm, còn lại sẽ tiếp tục rèn luyện thêm.”
Như Linh mỉm cười, giơ giỏ linh thảo đầy ắp lên, mắt sáng rực. Dù chỉ là đệ tử mới, cô đã cảm nhận được niềm vui khi tự mình vượt qua thử thách, nhờ kỹ năng, sự kiên nhẫn, và cả sự đồng hành của linh thú.
Trần Hạo đứng phía xa, ánh mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong, một biểu hiện hiếm thấy của sự hài lòng. Như Linh cảm nhận được luồng năng lượng ấy, tim đập nhanh hơn, lòng trào lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Băng Ngọc kêu nhỏ, hồ ly nhảy lên vai cô, như muốn nói: Chúng ta đã làm được rồi. Như Linh hít sâu, ánh mắt nhìn về núi Linh Vân phía xa, nơi những bí ẩn và thử thách tiếp theo đang chờ đón. Cô biết, hành trình này sẽ dài, nhưng với sự quyết tâm, linh thú và Trần Hạo bên cạnh, cô hoàn toàn tự tin để bước tiếp.
Và dưới ánh hoàng hôn, giữa hương hoa Linh Trúc, tiếng chim hót, Như Linh cảm nhận được một điều chắc chắn: thế giới huyền bí này, cùng những thử thách và tình cảm đang nảy nở, sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.