phong linh truyền kỳ

Chương 4: Khám phá hang động bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, núi Linh Vân chìm trong màn sương mỏng, tiếng chim rừng vang vọng khắp không gian, tạo cảm giác vừa yên bình vừa đầy huyền bí. Lạc Như Linh thức dậy từ sáng sớm, ôm giỏ linh thảo và Băng Ngọc, chuẩn bị cho một ngày tập luyện mới và, theo tin đồn, có thể là một cơ hội để đệ tử mới được khám phá hang động bí ẩn nằm sâu trong núi.

Cô đi tới sân tập, nơi Trần Hạo đã đứng từ trước, tay khoác kiếm, ánh mắt sắc bén quan sát từng đệ tử. Khi nhìn thấy Như Linh bước tới, ánh mắt hắn liếc qua, rồi dừng lại một chút, ánh lên sự quan tâm hiếm thấy.

“Chuẩn bị chưa?” Hắn hỏi, giọng trầm, lạnh lùng nhưng không hề gay gắt.

“Vâng, em sẵn sàng rồi.” Như Linh hít một hơi thật sâu, cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết, hang động này không chỉ là nơi chứa linh thảo quý hiếm, mà còn ẩn chứa bí tích cổ xưa, thử thách cả trí tuệ lẫn kỹ năng tu luyện.

Trần Hạo gật đầu, dẫn cô đi theo con đường mòn sâu vào núi. Sương sớm vẫn còn phủ nhẹ trên lá cây, nhưng ánh sáng mặt trời đã chiếu những tia nắng vàng rực qua từng khe hở, khiến cảnh vật huyền ảo như bước ra từ bức tranh thủy mặc. Băng Ngọc nhảy từ vai cô xuống, dẫn đường, đôi mắt sáng rực soi tỏ mọi ngóc ngách, trong khi hồ ly nhỏ đi theo sát cạnh, nhảy qua từng tảng đá và bụi cây.

Đi được một quãng, họ đến một khe núi hẹp, phía trước là một hang động tối om, hơi lạnh và ẩm ướt tỏa ra từ bên trong. Cửa hang được bao phủ bởi dây leo, những viên đá phủ rêu xanh, nhìn vào khiến người khác phải dè chừng.

“Đây là hang động bí ẩn.” Trần Hạo nói, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt dõi theo Như Linh. “Nhiều thế hệ đệ tử chỉ nghe nói về nó mà chưa từng vào. Ngươi sẽ phải dùng cả trí tuệ, sự cẩn thận và linh cảm để vượt qua.”

Như Linh hít sâu, bước tới gần cửa hang, đôi tay hơi run nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Cô biết, đây là cơ hội để chứng minh năng lực bản thân. Băng Ngọc nhảy lên vai cô, kêu nhỏ như cổ vũ, còn hồ ly nhỏ nhảy xuống đất, lướt qua khe đá, dường như dẫn lối.

Cả ba bước vào hang, không gian u tối, chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ những viên pha lê phát sáng tự nhiên trên trần hang. Mùi ẩm mốc hòa với hương nhẹ của linh thảo khiến Như Linh vừa lo lắng vừa hào hứng.

Bỗng nhiên, từ một góc tối, một lớp sương tím mờ đặc xuất hiện, những bóng ma mờ ảo uốn lượn, phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng. Như Linh khẽ lùi lại, tim đập mạnh. Cô nhớ lời dặn của Trần Hạo: Giữ bình tĩnh, quan sát, và phối hợp với linh thú.

“Băng Ngọc, dẫn đường. Hồ ly, cảnh giác xung quanh.” Cô thì thầm, vừa khéo léo vừa kiên quyết. Linh thú hiểu ý, tiến lên phía trước, đôi mắt sáng rực soi đường.

Trần Hạo đứng cạnh, rút kiếm ánh bạc, bảo vệ cô. “Ngươi làm tốt. Không hoảng sợ là bước đầu tiên để vượt qua.”

Những bóng ma mờ ảo tản ra khi Như Linh kết hợp thao tác tay và một ít pháp thuật cơ bản học được từ môn phái, đồng thời dẫn linh thú khéo léo di chuyển. Cô cảm thấy tim đập nhanh, nhưng niềm vui chiến thắng xen lẫn hồi hộp trào lên.

Tiến sâu hơn, họ đến một khoảng sân nhỏ bên trong hang, nơi có một tảng đá khắc họa ký tự cổ xưa. Trên tảng đá, những ký tự ánh lên ánh sáng tím nhạt, lấp lánh như pha lê. Trần Hạo tiến lại, nghiêng người đọc ký tự, ánh mắt sắc bén quan sát.

“Đây là bí tích cổ xưa, chứa năng lượng mạnh mẽ. Ngươi phải hết sức cẩn thận khi chạm vào, nếu không có thể bị phản tác dụng.” Hắn nói, giọng nghiêm, nhưng ánh mắt dường như muốn thử thách Như Linh.

Như Linh cúi xuống, hít sâu, đôi tay run run nhưng vẫn chạm nhẹ vào tảng đá. Ngay khi tay cô tiếp xúc, một luồng ánh sáng tím nhẹ phất lên, quanh tảng đá xuất hiện các ký tự bay lượn, tạo thành những vòng tròn kỳ ảo. Cô cảm nhận được một nguồn năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể.

“Cẩn thận…” Trần Hạo nói, đặt tay lên vai cô, không cản trở nhưng hỗ trợ cân bằng. Như Linh đỏ mặt, nhịn không được cảm giác tim mình loạn nhịp. Sự hiện diện của hắn vừa lạnh lùng vừa bảo vệ khiến cô vừa hồi hộp vừa ấm áp.

Sau vài phút, Như Linh kết hợp năng lực bản thân và hướng dẫn từ Trần Hạo, bí tích ổn định, ánh sáng dần dịu lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, Băng Ngọc kêu nhỏ, hồ ly nhảy lên vai, như cùng cô chia sẻ niềm vui chiến thắng.

“Không tồi. Ngươi đã biết cách tương tác với bí tích cổ, và phối hợp linh thú tốt.” Trần Hạo nói, ánh mắt có chút tán thưởng hiếm thấy.

Như Linh đỏ mặt, cúi đầu, nhưng trong lòng trào lên niềm hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với bí tích cổ, trải qua thử thách thực sự, và cảm nhận được năng lượng huyền bí lẫn sự quan tâm âm thầm từ Trần Hạo.

Tiếp tục khám phá hang, họ phát hiện thêm một số linh thảo quý hiếm chỉ mọc trong môi trường đặc biệt này, đồng thời giải quyết vài bóng ma mờ nhạt khác, nhờ sự kết hợp linh hoạt giữa kỹ năng, trí tuệ và linh thú.

Khi mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng yếu qua khe hang, Như Linh và Trần Hạo bước ra, ánh mắt nhìn quanh, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc. Giỏ linh thảo của cô đầy ắp, Băng Ngọc và hồ ly nhỏ nhảy quanh, nhảy lên vai cô như ăn mừng chiến thắng.

Trần Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo cô, khóe môi hơi cong – một biểu hiện hiếm thấy của sự hài lòng. Như Linh nhận ra, hành trình trong núi Linh Vân còn nhiều thử thách, nhưng sự đồng hành của linh thú và người sơn chủ lạnh lùng nhưng bảo vệ cô sẽ khiến cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Buổi tối, khi trở về khu đệ tử, Như Linh ngồi trên ban công, ngắm ánh trăng xuyên qua tán thông, Băng Ngọc cuộn tròn bên cạnh, hồ ly nằm gọn trong giỏ. Cô cảm nhận được niềm vui, hạnh phúc và sự trưởng thành đang dần hình thành.

Trong lòng cô, một suy nghĩ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: Hành trình huyền bí này mới chỉ bắt đầu. Và trái tim mình, dường như đã bắt đầu rung động vì Trần Hạo, người sơn chủ lạnh lùng kia…

Hang động bí ẩn hôm nay, linh thảo quý hiếm và những bóng ma mờ ảo, tất cả đều trở thành ký ức đầu tiên trong chuỗi thử thách mà Như Linh sẽ trải qua tại Hoa Linh Môn, nơi cô sẽ dần chứng minh bản lĩnh, năng lực và tìm thấy tình cảm ngọt ngào đang nảy nở giữa thế giới huyền ảo này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×