phu nhân bá đạo

Chương 1: Xuyên không bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, phá tan giấc ngủ trưa của Trần Như Ý. Cô mệt mỏi với núi công việc đang chồng chất, vừa vắt kiệt trí lực, vừa phải đối phó với đồng nghiệp khó chịu. “Lại thêm email phê duyệt hợp đồng, chắc chắn giám đốc sẽ yêu cầu ký trong vòng nửa tiếng,” cô thở dài, hớp vội cốc cà phê nguội.

Một cơn đau đầu đột ngột khiến cô chống tay lên trán, mắt hoa lên, mọi thứ xung quanh bỗng chốc biến dạng. Đèn văn phòng nhấp nháy, giấy tờ bay lơ lửng, và rồi… một luồng sáng trắng bao trùm cơ thể.

Khi cô mở mắt lại, cảm giác đầu tiên là… không phải mình đang ở văn phòng. Trần Như Ý nhíu mày, nhìn quanh. Căn phòng rộng lớn, rèm cửa màu đỏ thẫm, chạm trổ tinh xảo. Mùi trầm hương nồng nàn, ánh sáng chan hòa từ những chiếc đèn lồng treo cao, khiến cô phải nheo mắt.

“Ch… chuyện gì đang xảy ra thế này?” Cô run rẩy đưa tay sờ lên cơ thể. Bộ váy lụa mềm, thêu họa tiết hoa cúc uốn lượn thay cho bộ vest công sở, làm cô vừa ngạc nhiên vừa bối rối. “Mình… mình không phải đang ở… thời hiện đại?”

Cô bước ra cửa phòng, nhìn thấy hành lang rộng, có người hầu cúi rạp khi cô đi qua. Ai nấy đều có ánh mắt kính cẩn, nhưng lại ẩn chứa một chút tò mò. Trần Như Ý hít một hơi dài, cảm giác như đang trong một bộ phim cổ trang mà cô từng xem trên TV.

“Chắc là mình bị ảo giác,” cô tự nhủ, nhưng trong lòng không khỏi hoảng sợ. Cô bước xuống cầu thang, thì một giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên từ phía xa:

“Người mới, đến từ đâu?”

Trần Như Ý giật mình, quay người. Một người đàn ông cao lớn, khoác trang phục quý tộc, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn cô từ đầu đến chân. Không ai cử động khi anh xuất hiện, tất cả chỉ như ngừng thở chờ phản ứng.

Cô cứng họng, chưa kịp mở miệng, thì một người hầu vội vàng đứng bên cạnh, quỳ xuống: “Thưa chủ gia tộc, phu nhân… vừa đến.”

Trần Như Ý nhíu mày, “Ph… phu nhân?” Cô quay sang người hầu, chưa hiểu gì thì ánh mắt lạnh lùng của chủ gia tộc chạm vào cô. Tim cô đập loạn nhịp.

“Ta là Vương Lạc, chủ gia tộc Vương. Ngươi… là phu nhân của ta?” Giọng anh không có chút cảm xúc, nhưng vẫn đủ khiến cô rùng mình.

Cô khẽ lắp bắp: “Ch… chào, thưa… phu… phu nhân ạ?” Không, nhầm! Cô tự nhủ, “Mình phải tỉnh táo, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.”

Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. “À… dạ… vâng, tôi là…” Cô lúng túng, tay nhấn váy, mắt nhìn quanh, cố tìm manh mối. “Như Ý… Trần Như Ý… phải, Trần Như Ý, phu nhân Vương gia.”

Vương Lạc nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh nhưng dường như lóe lên một tia thích thú. “Trần Như Ý… ngươi dường như… rất khác biệt.”

Cô cười gượng, ánh mắt đảo quanh: “Khác biệt… là sao ạ?” Trong lòng thầm nghĩ, “Khác biệt kiểu gì đây, mình chưa hiểu gì mà đã bị gọi là phu nhân rồi sao?”

Ngay lập tức, một người hầu tiến lên: “Thưa phu nhân, bữa tiệc ra mắt sắp bắt đầu, xin phu nhân chuẩn bị trang phục.”

Trần Như Ý bàng hoàng nhìn bộ váy trên người, rồi nhìn gương treo tường. Bộ lụa màu đỏ thẫm ôm sát cơ thể, thêu họa tiết hoa văn tinh xảo. Cô nghiến răng, tự nhủ: “Ừ, cứ xem như… mình đang tham gia cosplay thôi.”

Nhưng khi cô bước ra sân, nhìn thấy các thành viên gia tộc Vương đang tụ tập, và ánh mắt nghi ngờ từ phía họ, cô mới nhận ra: không phải cosplay nữa. Đây là… thực tế.

Một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, ánh mắt sắc sảo, đứng cạnh Vương Lạc, thì thầm gì đó với anh, rồi quay sang nhìn cô. Trần Như Ý cảm thấy lạ lùng, tim đập mạnh. “Cái kiểu… ánh mắt đó… mình phải cảnh giác.”

Trong bữa tiệc, cô phát hiện ra: có nhiều người không ưa mình, âm thầm bàn tán. Nhưng bằng sự nhanh trí và những kiến thức ứng xử hiện đại, cô ứng biến khéo léo, tránh khỏi mọi sơ suất.

Vương Lạc đứng xa, quan sát, ánh mắt lúc này ẩn giấu một thứ gì đó khó hiểu – có phần tò mò, có phần khen ngợi. Trần Như Ý chưa biết, nhưng cô vừa ghi điểm đầu tiên trong mắt nam chính: cô không hề đơn giản.

Kết thúc bữa tiệc, khi mọi người rời đi, Vương Lạc tiến đến gần cô, giọng trầm:

“Trần Như Ý, ngươi… có tài ứng biến. Ta sẽ để mắt đến ngươi.”

Cô cười gượng, tim vẫn đập mạnh: “Ồ… vậy là mình vừa được ‘để mắt’ rồi sao?”

Trong khoảnh khắc ấy, Trần Như Ý nhận ra: cuộc sống mới của cô—phu nhân bá đạo trong gia tộc quyền lực—đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×