Đêm rằm, trăng treo trọn vẹn giữa bầu trời, ánh bạc phủ xuống khắp Vương phủ. Từng ngọn gió đêm mang theo hương hoa quỳnh thoảng qua, lặng lẽ mà sắc lạnh.
Trần Như Ý ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng mình trong gương đồng. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt cô — đôi mắt sáng, bình tĩnh, nhưng sâu trong đó là cơn bão đang chờ bùng nổ.
Lan Nhi run run: “Phu nhân, Vương gia dặn đêm nay người không được rời khỏi viện…”
“Ta biết.” Cô khẽ mỉm cười. “Nhưng nếu ta không ra, sao kẻ kia mắc câu?”
Lan Nhi lo sợ: “Ngài ấy sẽ giận đó…”
Như Ý cầm lấy áo choàng đen, khoác lên vai, giọng lạnh như sương: “Cứ để Vương gia giận sau. Còn bây giờ, ta phải khiến chúng hiểu rằng phu nhân này không phải búp bê bị dắt dây.”
Khi đồng hồ canh ba vang lên, ánh trăng lên đến đỉnh, rọi sáng hồ sen giữa phủ. Gió đêm thổi tung rèm lụa, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt.
Như Ý bước ra khỏi hành lang, mỗi bước đều cẩn trọng. Nơi đón cô không phải yên bình, mà là một cuộc săn.
Từ trong bóng tối, mấy tên áo đen đồng loạt lao ra.
“Phu nhân, ngươi nên ngoan ngoãn theo chúng ta, khỏi đau đớn!”
Cô không đáp, chỉ xoay người né lưỡi kiếm đầu tiên, mảnh vải tay áo bị xé toạc. Cô nhanh trí nhặt viên đá dưới chân, ném mạnh vào ngọn đèn gần đó — choang! Ánh lửa bùng lên, soi rõ khuôn mặt lạnh lẽo của kẻ cầm đầu.
“Là ngươi…” – Như Ý nhíu mày, nhận ra hắn chính là tên hầu thân cận của Trắc phu nhân Lệ Hoa.
“Phải. Cảm ơn ngươi đã rời viện, phu nhân.” Hắn cười độc ác. “Đáng tiếc, đây là nơi ngươi vĩnh viễn nằm lại.”
Cô khẽ nhếch môi. “Thật sao? Ta lại nghĩ, chính các ngươi mới là người chết đêm nay.”
Ngay khi lời nói dứt, một tiếng huýt gió vang lên. Từ trên mái, bóng đen lao xuống nhanh như chớp — Vương Lạc.
Anh tung chân đạp gãy kiếm của kẻ cầm đầu, động tác dứt khoát và lạnh lẽo như thần chết. “Ta đã nói ngươi ở trong viện,” giọng anh khàn, lạnh lẽo, “vậy mà ngươi lại không nghe.”
Như Ý thở dốc, lùi lại, nhưng trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo: “Nếu ta không ra, sao ngài bắt được chúng?”
Anh liếc cô, môi cong nhẹ: “Ngươi đúng là không biết sợ.”
Cuộc chiến bùng nổ. Áo đen vây quanh, nhưng Vương Lạc ra tay cực nhanh. Ánh kiếm lóe lên, máu bắn đỏ mặt đất. Như Ý lùi dần về sau, cầm con dao nhỏ giấu trong tay áo — thứ cô lén mang theo từ bếp — sẵn sàng đâm nếu có ai áp sát.
Một tên lao tới, cô nghiêng người, dùng dao đâm thẳng vào cánh tay hắn. Hắn hét lên, máu văng ra.
“Ta bảo vệ được mình,” cô nói, giọng bình tĩnh đến lạnh người.
Vương Lạc liếc qua, ánh mắt như thoáng một tia tự hào. “Tốt.”
Chỉ vài khắc sau, tất cả bọn áo đen nằm gục dưới đất. Gió đêm lại thổi qua, mang theo mùi máu tanh.
Anh rút kiếm, hất máu xuống đất, rồi nhìn cô: “Ngươi có biết ta suýt phát điên khi thấy ngươi bước ra không?”
Như Ý đáp lại bằng ánh nhìn ngang bướng: “Nếu ngài ở vị trí ta, ngài cũng sẽ làm thế thôi.”
Anh tiến lại gần, tay giữ chặt vai cô. “Không. Ta sẽ không liều mạng như vậy. Vì ta còn có người phải bảo vệ.”
Ánh trăng hắt lên đôi mắt anh — sâu thẳm, nặng trĩu cảm xúc mà anh cố giấu.
Như Ý im lặng, tim đập loạn nhịp. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã run nhẹ: “Ngài… không cần làm vậy.”
“Ta không cần?” Anh khẽ cúi đầu, trán gần như chạm trán cô. “Phải, ta không cần — nếu người gặp nạn không phải là ngươi.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Tiếng gió, tiếng lá, tiếng nước hồ… tất cả tan biến. Chỉ còn lại hơi thở của hai người hòa vào nhau, nồng ấm giữa màn đêm.
“Vương gia…” – cô khẽ gọi, vừa định lùi lại, thì anh nghiêng người, đôi môi khẽ chạm vào trán cô — nhẹ, nhưng đủ khiến trái tim cô bùng cháy.
“Đừng bao giờ khiến ta lo như đêm nay nữa.” Anh nói khẽ, giọng trầm lặng mà đầy mệnh lệnh. “Ta có thể giết kẻ nào dám chạm đến ngươi — nhưng không thể chịu nổi khi thấy chính ngươi tự làm mình bị thương.”
Cô cúi đầu, giọng nhỏ như gió: “Thiếp hiểu rồi…”
Anh siết nhẹ tay cô, rồi ra hiệu cho thuộc hạ thu dọn xác. “Từ nay, ngươi không chỉ là mồi nhử, mà là người cùng ta săn sói.”
Cô nhìn theo bóng anh bước đi, ánh trăng phản chiếu lên vệt máu đỏ thẫm trên áo. Bỗng dưng, trong tim cô dấy lên cảm xúc lạ — vừa sợ hãi, vừa rung động, vừa… ấm áp.
“Người đàn ông này,” cô thì thầm, “thật sự khiến ta không thể rời mắt…”
Đêm ấy, gió lặng, trăng mờ dần.
Phía xa, trong hậu viện, Lệ Hoa nghe tin người của mình chết sạch, mặt tái mét, ly trà trong tay rơi xuống vỡ tan.
Nàng ta run rẩy, lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào…”
Ngoài cửa, một bóng áo đen bước đến, giọng nói khàn trầm lạnh lẽo:
“Trắc phu nhân, Vương gia đã biết hết rồi.”
Cuộc phản công đầu tiên kết thúc.
Nhưng Như Ý biết — đây mới chỉ là khởi đầu của cơn bão.