Sáng hôm ấy, Lâm Tử Nhi như thường lệ mở cửa phòng thuốc, bước vào không gian quen thuộc với những kệ thảo dược gọn gàng và mùi hương dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng. Công việc bắt đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn hình ảnh của Hàn Vũ – người đàn ông lạnh lùng nhưng lại khiến cô cảm thấy tò mò đến lạ thường.
Cô cẩn thận phân loại từng loại thảo mộc, kiểm tra chất lượng các viên thuốc, ghi chú tỉ mỉ. Nhưng chỉ vài phút sau, tiếng gõ cửa đều đặn vang lên. Lâm Tử Nhi nhíu mày: cô không chờ ai đến lúc này. Cô bước đến mở cửa, và không ngạc nhiên khi thấy Hàn Vũ đứng đó, tay cầm một tập hồ sơ dày cộp, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn ẩn chứa nét tò mò.
“Chào cô, Tử Nhi,” anh nói, giọng trầm, đi thẳng vào vấn đề. “Tôi đến để nhờ cô kiểm tra một số loại thảo dược mà tôi vừa mua. Tôi muốn chắc chắn về chất lượng trước khi dùng.”
Lâm Tử Nhi khẽ nhíu mày, đưa ánh mắt dò xét anh từ đầu đến chân. “Anh lại đến sao? Tôi tưởng anh đã đủ hiểu về công việc của tôi hôm trước.” Cô vừa nói vừa nhún vai, nét mặt vừa nghiêm nghị vừa có phần trêu chọc.
Hàn Vũ bước vào, đặt hồ sơ xuống bàn. “Chỉ là tôi muốn đảm bảo… sức khỏe của mình và người thân.” Giọng anh trầm ổn, nhưng đôi mắt ánh lên tia quan tâm khó giấu.
Cô hít một hơi dài, cố giữ vẻ nghiêm túc, rồi ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu kiểm tra từng loại thảo dược anh mang theo. Từng lá, từng viên thuốc được cô cầm lên, ngửi, sờ, cảm nhận… ánh mắt tập trung, đôi tay khéo léo thể hiện kinh nghiệm và sự tỉ mỉ.
Hàn Vũ đứng nhìn cô làm việc, ánh mắt vừa chăm chú vừa khó nắm bắt. Anh không vội vàng, để cho cô làm việc theo cách của mình, nhưng trong lòng, sự tò mò và một cảm giác lạ lùng bắt đầu trỗi dậy.
“Cô thật sự rất giỏi,” anh thốt lên, giọng nhẹ hơn bình thường. “Không chỉ cứu tôi hôm trước, mà ngay cả bây giờ, nhìn cô làm việc, tôi mới thấy… cô khác biệt hoàn toàn.”
Lâm Tử Nhi liếc nhìn anh, môi nhếch cười, ánh mắt vừa sắc bén vừa tinh nghịch: “Khác biệt à? Chắc là theo nghĩa tốt đúng không?”
Hàn Vũ khẽ nhíu mày, nhưng không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn cô tiếp tục làm việc, ánh mắt sâu thẳm, như muốn ghi nhớ từng chi tiết về cô. Cô nhận ra ánh mắt anh lạ hơn thường lệ, nhưng cố tỏ ra bình thản, không để lộ cảm xúc.
Khoảng nửa giờ sau, khi kiểm tra xong một phần hồ sơ, Lâm Tử Nhi bỗng nhíu mày: “Anh có biết cách bảo quản những loại này chưa? Nếu không, chúng có thể giảm chất lượng nhanh chóng.”
Hàn Vũ hơi nhún vai, ánh mắt lấp ló nét bối rối: “Tôi biết cơ bản… nhưng chưa có kinh nghiệm. Tôi nghĩ… tốt nhất là nghe cô hướng dẫn.”
Lâm Tử Nhi nhướng mày, không giấu được vẻ thích thú: “Thế thì hôm nay tôi sẽ hướng dẫn anh. Nhưng trước hết, hãy cẩn thận đừng làm đổ bất cứ thứ gì, tôi không muốn phải dọn dẹp mớ hỗn độn của anh.”
Anh cười khẽ, đôi mắt sáng lên một tia tinh nghịch: “Tôi sẽ cố… nhưng không chắc chắn 100% đâu. Cô đừng trách tôi nhé.”
Buổi sáng trôi qua trong không khí vừa nghiêm túc vừa thoải mái. Lâm Tử Nhi giải thích từng loại dược liệu, tác dụng, cách bảo quản, còn Hàn Vũ chăm chú lắng nghe, thi thoảng hỏi thêm những câu hỏi tưởng chừng ngớ ngẩn nhưng khiến cô bật cười.
Đến buổi trưa, một sự cố nhỏ xảy ra. Khi Hàn Vũ đang thử nhấc một kệ thuốc nặng, tay anh trượt, khiến một số lọ thuốc rơi xuống sàn. Lâm Tử Nhi phản xạ nhanh, vừa hét vừa chạy tới giữ một vài lọ trước khi vỡ.
“Anh xem! Tôi đã nói mà!” cô hắng giọng, vừa tức vừa lo. “Đừng làm chuyện liều mạng như vậy!”
Hàn Vũ đứng lên, nhìn cô, ánh mắt pha lẫn bối rối và nụ cười mỉm: “Tôi… không ngờ cô lại phản ứng nhanh đến vậy.”
Lâm Tử Nhi hít một hơi dài, cố bình tĩnh: “Vì nếu anh làm hỏng thuốc, anh sẽ… tự chịu hậu quả thôi. Thật đấy!” Cô vừa nói vừa sắp xếp lại những lọ thuốc rơi.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Hàn Vũ lướt qua cô, ánh nhìn đầy ẩn ý: không chỉ là ngưỡng mộ mà còn có một sự lo lắng âm thầm. Cô nhận ra, trái tim mình đập nhanh hơn, nhưng cố gắng không để lộ.
Sau khi mọi thứ ổn định, Hàn Vũ ngồi xuống, trầm ngâm nhìn cô làm việc. “Cô… có vẻ không dễ bị lay động.” Giọng anh trầm trầm, pha chút tò mò.
Lâm Tử Nhi ngẩng mặt, đôi mắt lấp lánh: “Không dễ bị lay động? Có lẽ anh chưa thử đủ thôi.” Cô nói xong, quay lại làm việc, để lại Hàn Vũ với ánh mắt trầm tư.
Buổi chiều, khi chuẩn bị ra về, Hàn Vũ đưa tay ra: “Tử Nhi, tôi biết hôm nay có chút rắc rối. Cảm ơn cô… vì đã giúp tôi hiểu nhiều hơn về dược liệu, và… vì đã chịu đựng tôi.”
Cô nhếch môi, không trả lời ngay, chỉ bắt tay anh một cách lịch sự. “Chỉ là công việc thôi. Tôi không cần anh cảm ơn quá nhiều.”
Hàn Vũ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như muốn khắc ghi khoảnh khắc này. “Nhưng tôi vẫn muốn… tiếp tục được gặp cô. Dù chỉ để học hỏi, hay bất cứ lý do gì.”
Lâm Tử Nhi nhìn anh, trong lòng có chút bối rối, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản: “Nếu anh muốn, thì… hãy chứng minh rằng mình xứng đáng.”
Anh nhếch môi, bước ra ngoài, để lại cô đứng đó, ánh mắt vừa lo lắng vừa tò mò. Một mối quan hệ vừa thân thiết vừa căng thẳng bắt đầu hình thành, âm thầm kéo cả hai người vào một sợi dây vô hình mà cả hai đều chưa nhận ra.
Kể từ hôm đó, Hàn Vũ trở thành một phần trong cuộc sống của Lâm Tử Nhi: không quá xâm nhập, nhưng đủ để khiến cô luôn chú ý. Những lần gặp gỡ tiếp theo hứa hẹn nhiều tình huống thú vị, vừa lãng mạn, vừa hài hước, và đôi khi là những hiểu lầm nhẹ – mầm mống cho drama và tình cảm sau này.