Sáng hôm ấy, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ nhỏ của phòng thuốc, hắt lên những kệ thảo dược gọn gàng, tạo thành những vệt sáng ấm áp trên sàn gỗ. Lâm Tử Nhi đang cẩn thận kiểm tra từng lọ thuốc, tập trung vào công việc của mình, khi bỗng nghe thấy tiếng điện thoại reo.
Cô nhấc máy, giọng trầm trầm: “Alo?”
“Lâm Tử Nhi, tôi là Hàn Vũ.” Giọng nam trầm ấm, đầy tự tin nhưng vẫn giữ sự lạnh lùng đặc trưng.
Cô nhíu mày, hơi bất ngờ: “Anh gọi tôi có việc gì sao?”
Hàn Vũ đáp ngay, giọng nghiêm túc: “Tôi có một dự án quan trọng sắp tới, liên quan đến sức khỏe và thảo dược. Tôi muốn mời cô hợp tác, tư vấn chuyên môn cho tôi.”
Lâm Tử Nhi nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ: “Dự án gì mà nghe có vẻ quan trọng quá vậy? Anh chắc chắn không muốn lợi dụng tôi để… PR hay gì chứ?”
Hàn Vũ cười khẽ, giọng trầm trầm: “Cô đừng lo. Đây là việc nghiêm túc, tôi cần chuyên môn thực sự, không phải hình thức. Tôi muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều an toàn và chất lượng.”
Cô suy nghĩ một giây, rồi trả lời: “Được thôi, tôi có thể xem xét. Nhưng điều kiện là tôi phải giữ toàn quyền kiểm tra và quyết định về dược liệu.”
Anh nhún vai, nụ cười nhẹ trên môi: “Đồng ý. Chỉ cần cô thấy thoải mái, còn việc khác cứ để tôi lo.”
Buổi chiều, Lâm Tử Nhi chuẩn bị các tài liệu, sắp xếp một số mẫu dược liệu cần thiết. Khi cô bước ra cửa phòng thuốc, không ngạc nhiên khi thấy Hàn Vũ đứng đợi bên ngoài, chiếc xe đen bóng lấp lánh dưới ánh nắng.
“Chuẩn bị xong chưa?” anh hỏi, ánh mắt vẫn trầm ổn nhưng dịu dàng hơn thường lệ.
“Rồi,” cô đáp, bước lên xe. “Nhưng tôi cảnh cáo trước, nếu anh làm tôi bực mình, đừng trách tôi nặng lời.”
Hàn Vũ nhếch môi cười khẽ: “Chắc chắn tôi sẽ… cố gắng.”
Chiếc xe lăn bánh trên đường, không khí bên trong yên tĩnh nhưng không hề gượng gạo. Lâm Tử Nhi quan sát anh, ánh mắt tò mò. Hàn Vũ dường như biết cô đang nhìn, nên ngước lên, ánh mắt giao nhau, một khoảng im lặng nhưng đầy ý nghĩa.
“Cô hơi căng thẳng phải không?” anh hỏi, giọng trầm, như thấu hiểu.
Cô nhún vai, hơi đỏ mặt: “Không, tôi chỉ… muốn tập trung vào công việc thôi.”
Hàn Vũ cười khẽ, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch: “Tập trung vào công việc… nhưng lại nhìn tôi như đang dò xét. Cô thật ra cũng tò mò đấy.”
Cô liếc anh, môi nhếch lên: “Tò mò là… quyền của tôi.”
Khi đến địa điểm dự án – một khu phòng nghiên cứu nhỏ nhưng hiện đại – Lâm Tử Nhi bước xuống xe, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát mọi thứ. Không gian thoáng, đầy ánh sáng, kệ chứa thảo dược được sắp xếp khoa học, và vài đồng nghiệp của Hàn Vũ đang chuẩn bị cho buổi thử nghiệm.
Hàn Vũ dẫn cô đi vòng quanh, giới thiệu sơ lược: “Cô sẽ tư vấn về các loại thảo dược, cách phối hợp, và đảm bảo chúng đạt chuẩn về chất lượng. Tôi muốn mọi thứ phải chính xác, không có sai sót.”
Lâm Tử Nhi gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Tôi hiểu. Nhưng tôi sẽ làm việc theo nguyên tắc của mình: chỉ dùng những gì thực sự an toàn và hiệu quả.”
Anh nhìn cô, ánh mắt vừa tôn trọng vừa cảm thấy thích thú: “Tôi biết cô nghiêm túc. Đây là lý do tôi muốn mời cô.”
Cả buổi chiều, họ cùng nhau sắp xếp dược liệu, kiểm tra chất lượng, ghi chú tỉ mỉ từng chi tiết. Mỗi lần Hàn Vũ làm nhầm hoặc không cẩn thận, Lâm Tử Nhi đều nhăn mặt, nhưng giọng nói vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng, vừa nghiêm khắc vừa hài hước.
“Anh cẩn thận kẻo làm hỏng mẫu này,” cô nhắc, đôi mắt nghiêm nghị nhưng lóe lên tia tinh nghịch.
“Được rồi, được rồi… Tôi sẽ cẩn thận,” anh đáp, ánh mắt nhìn cô, trong đó có chút lo lắng và một niềm vui âm thầm.
Buổi tối, khi mọi thứ xong xuôi, Hàn Vũ nhìn cô: “Cô làm việc tốt hơn tôi tưởng.” Giọng anh nhẹ nhàng, đôi mắt sâu thẳm.
Lâm Tử Nhi hít một hơi, gập tập hồ sơ lại: “Tôi chỉ làm công việc của mình. Anh đừng quá khen quá, tôi sẽ ngại.”
Anh nhếch môi, bước gần cô, ánh mắt ánh lên tia lấp lánh: “Ngại hay không, tôi vẫn muốn nói: tôi thấy cô rất đặc biệt. Không chỉ giỏi giang, mà còn có tinh thần làm việc nghiêm túc.”
Khoảnh khắc ấy, tim Lâm Tử Nhi như nhói nhẹ. Cô cúi đầu, cố giấu sự bối rối: “Cảm ơn anh. Nhưng… đừng nói nhiều lời ngọt ngào trước khi tôi ra về.”
Hàn Vũ mỉm cười, nhường đường cho cô đi trước, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân của cô. Khi cô bước ra khỏi phòng, ánh mắt anh trầm sâu hơn, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này.
Chiếc xe đưa cô trở về phòng thuốc, nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn ánh mắt và nụ cười của Hàn Vũ. Cô tự nhủ: “Người này… khó đoán thật. Nhưng sao cứ thấy rung động mỗi khi anh xuất hiện nhỉ?”
Ngày hôm sau, Hàn Vũ nhắn tin: “Ngày mai gặp lại. Tôi có chuyện muốn bàn về dự án, nhưng… cũng là để gặp cô.”
Lâm Tử Nhi đọc xong, nhếch môi, vừa bực vừa thích thú: “Gặp anh sao? Được thôi, nhưng lần này… tôi sẽ không để bị lừa nữa.”
Và như vậy, cuộc hành trình của hai con người tưởng xa lạ nhưng dần trở nên gắn kết bắt đầu. Những buổi làm việc cùng nhau, những ánh mắt chạm nhau đầy ẩn ý, những nụ cười tinh nghịch – tất cả đều tạo nên một mối quan hệ vừa lãng mạn, vừa đầy tò mò. Một lời mời bất ngờ đã mở ra cơ hội cho họ tiến gần nhau hơn, đồng thời gieo mầm cho những tình huống ngọt ngào và drama trong tương lai.