Buổi sáng hôm ấy, Lâm Tử Nhi đến phòng thuốc như thường lệ, nhưng lòng cô không hề yên. Từ khi đồng ý giúp Hàn Vũ trong dự án thảo dược, cô đã chuẩn bị tinh thần đối phó với hàng loạt tình huống bất ngờ.
Chưa kịp mở cửa, cô nhận được tin nhắn từ Hàn Vũ: “Đến thẳng văn phòng dự án, tôi chờ cô.”
Cô nhíu mày, vừa bực vừa háo hức: “Người này… lúc nào cũng khiến tôi phải chuẩn bị tinh thần.”
Khi cô bước vào văn phòng dự án, Hàn Vũ đang đứng giữa phòng, kiểm tra các kệ dược liệu, ánh mắt sắc bén nhưng nụ cười nhẹ trên môi.
“Đúng giờ đấy, Tử Nhi,” anh nói, giọng trầm trầm nhưng có chút vui vẻ. “Hôm nay, cô sẽ bắt đầu giúp tôi trực tiếp. Nghĩa là… làm việc cùng tôi cả ngày.”
Cô nhíu mày, hơi nghi ngờ: “Cùng anh cả ngày? Anh có chắc rằng mình không làm phiền tôi không?”
Anh nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Không phiền đâu, tôi hứa… hoặc ít nhất, sẽ cố gắng không quá phiền.”
Cô thở dài, tự nhủ: “Mình biết rồi, chắc chắn là sẽ phiền thôi.” Nhưng ánh mắt cô lóe lên tia háo hức khó giấu.
Buổi sáng trôi qua trong nhịp điệu bận rộn nhưng thú vị. Lâm Tử Nhi trực tiếp hướng dẫn Hàn Vũ cách xử lý dược liệu, cách phối hợp các loại thảo mộc, kiểm tra chất lượng từng mẫu. Mỗi lần Hàn Vũ làm sai, cô đều nhẹ nhàng chỉnh sửa, nhưng không quên trêu chọc anh:
“Anh phải chú ý hơn đấy, đừng làm mất mát công sức tôi đã kiểm tra.”
Hàn Vũ mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch: “Tôi sẽ cố, nhưng nếu có sai… cô phải tha thứ cho tôi nhé?”
Cô liếc anh, môi nhếch lên: “Tha thứ? Chỉ vì anh xin lỗi thôi sao? Anh hơi… quá tự tin rồi đấy.”
Giữa những lúc làm việc, Hàn Vũ và Lâm Tử Nhi có nhiều cơ hội gần gũi: tay chạm tay khi chuyển dược liệu, cúi xuống nhặt vật bị rơi, hoặc đứng cạnh nhau quan sát quy trình thử nghiệm. Mỗi khoảnh khắc như vậy đều khiến trái tim họ rung động, nhưng cả hai đều giữ thái độ bình tĩnh bề ngoài.
Buổi trưa, họ cùng nhau ăn nhẹ tại phòng dự án. Hàn Vũ đặt một hộp cơm nhỏ trước mặt cô: “Cô nên ăn trước, tôi sẽ ăn sau. Tôi muốn cô có năng lượng để làm việc.”
Cô nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa hơi bối rối: “Anh… quan tâm quá mức đấy.”
Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Quan tâm là điều tự nhiên. Tôi thấy cô làm việc cả buổi sáng mà vẫn miệt mài, không nghỉ. Tôi không muốn cô kiệt sức.”
Cô hít một hơi, cảm thấy trái tim như nhói nhẹ, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Cảm ơn anh. Nhưng tôi vẫn ổn, đừng lo.”
Buổi chiều, Hàn Vũ quyết định thử một phương pháp phối hợp thảo dược mới, nhưng kết quả không như mong đợi. Một số mẫu không đạt chuẩn, và anh hơi chần chừ.
“Chúng ta phải làm lại từ đầu,” Lâm Tử Nhi nói, ánh mắt nghiêm túc. “Chất lượng mới quan trọng. Anh không được qua loa.”
Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm: “Tôi biết… nhưng việc này không dễ.”
Cô hít một hơi dài, khẽ mỉm cười: “Không dễ nhưng phải làm được. Nếu anh cần, tôi sẽ giúp anh.”
Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ dường như tan biến. Họ cùng nhau sắp xếp lại dược liệu, phối hợp kiểm tra từng bước, vừa làm vừa trao đổi ý kiến, vừa cười đùa nhẹ nhàng. Sự phối hợp này không chỉ làm dự án tiến triển mà còn tạo nên một mối gắn kết âm thầm, khiến trái tim cả hai dần rung động.
Khi trời tối dần, dự án tạm thời ổn định, Hàn Vũ nhìn cô, ánh mắt trầm sâu nhưng dịu dàng: “Hôm nay, tôi thấy cô rất… tuyệt vời. Không chỉ giỏi giang, mà còn kiên nhẫn, tinh tế. Tôi… thật sự cảm kích.”
Lâm Tử Nhi đỏ mặt, hít một hơi, cố giấu cảm xúc: “Chỉ là công việc thôi. Anh đừng nói nhiều lời… hoa mĩ.”
Anh mỉm cười, bước gần hơn: “Tôi không nói hoa mĩ. Tôi chỉ nói sự thật. Cô… khiến tôi cảm thấy may mắn khi gặp được cô.”
Cô quay đi, nhìn ra cửa sổ, cố gắng bình tĩnh, nhưng trái tim không ngừng đập nhanh. “Người này… cứ khiến tôi bối rối mãi,” cô tự nhủ.
Khi chuẩn bị ra về, Hàn Vũ đưa tay ra: “Ngày mai, tôi vẫn cần cô giúp đỡ. Hy vọng cô không từ chối.”
Cô nhìn anh, đôi mắt vừa nghiêm nghị vừa vui vẻ: “Tôi sẽ đến. Nhưng… nếu anh làm rắc rối nữa, đừng trách tôi.”
Anh cười, ánh mắt lấp lánh: “Tôi sẽ cẩn thận… hoặc ít nhất, cố gắng.”
Trên đường về, Lâm Tử Nhi cảm nhận một cảm giác lạ lùng: vừa hào hứng, vừa hồi hộp, vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, Hàn Vũ không chỉ là người đàn ông lạnh lùng, mà còn là một phần trong nhịp sống của cô, khiến cô không thể tránh né cảm xúc của mình.
Buổi tối, khi cô sắp xếp lại các dược liệu trong phòng, cô nhớ lại từng khoảnh khắc trong ngày: ánh mắt, nụ cười, giọng nói trầm ấm của Hàn Vũ… và một cảm giác âm thầm lan tỏa trong tim cô: đây là khởi đầu cho một mối quan hệ vừa gần gũi, vừa đầy ngọt ngào và drama nhẹ, hứa hẹn những tình huống thú vị trong những ngày tiếp theo.