phượng vũ trầm cung

Chương 10: Tấm Gương Dò Xét


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quyết định của Mộ Dung Tần thăng cấp và giam lỏng Tô Mỹ nhân đã gây ra một cơn chấn động nhỏ trong thâm cung. Đối với các phi tần, đó là một hành động vừa mâu thuẫn, vừa đáng sợ. Nó cho thấy Hoàng đế bị tình cảm của Lạc Y lay động, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng, giữ nàng trong tầm kiểm soát.

Đối với Tô Lạc Y, đây là một chiến thắng kép hoàn hảo. Danh phận Mỹ nhân mang lại sự bảo vệ và tài nguyên tốt hơn, còn việc giam lỏng lại hoàn toàn hợp lý hóa sự biến mất của nàng khỏi các hoạt động Cung Đấu vô bổ, cho phép nàng toàn tâm toàn ý tập trung vào Tiên Hiệp.

Mỗi ngày, Lạc Y dành phần lớn thời gian trong Thư Phòng. Nàng đã có manh mối về Thần Mộc Cổ Lực và Băng Hồn. Nàng đào sâu vào các ghi chép về Ngũ Hành, địa lý cổ đại, và đặc biệt là những bộ sử về các nghi thức phong ấn Hoàng gia.

Nàng dùng linh lực Băng Cực Hàn để tăng cường trí nhớ và khả năng phân tích, xâu chuỗi thông tin về chiếc nhẫn ngọc bích mà Mộ Dung Tần đeo.

"Chiếc nhẫn tỏa ra linh khí Thủy Tinh Cổ Lực đã cạn. Nó không phải là Băng Hồn hoàn chỉnh, mà là vật phẩm từng chứa đựng Băng Hồn," Lạc Y tự nhủ. Để lấy được Linh Dược Cửu Chuyển trong Tàng Thư Các, nàng cần một Băng Hồn nguyên vẹn, hoặc ít nhất là một pháp khí dẫn.

Trong khi Lạc Y mải mê với sách vở, Lục Quý Phi đã bắt đầu kế hoạch mới.

Quý Phi hiểu rằng tố cáo Lạc Y là gian tế Kiếm Hiệp đã thất bại thảm hại. Hoàng đế đã chấp nhận câu chuyện tình cảm si ngốc của nàng. Lần này, Quý Phi quyết định không đấu trực diện, mà là giám sát và tìm chứng cứ.

Nàng ta dùng quyền lực của mình để điều động một tịnh thân thái giám tên là Triệu Ân đến quản lý Thư Phòng. Triệu Ân là một lão thái giám ít nói, nhưng cực kỳ tinh tường, được huấn luyện đặc biệt để nhớ mọi chi tiết.

"Triệu Ân," Lục Quý Phi lạnh lùng ra lệnh, "ngươi không cần làm gì cả. Chỉ cần ghi chép lại tất cả những cuốn sách mà Tô Mỹ nhân lật giở. Ghi lại cô ta đọc bao lâu, nét mặt ra sao. Sau đó, báo cáo thẳng cho ta. Ta muốn xem, nữ nhân bị tình yêu làm mờ mắt đó, rốt cuộc đang tìm kiếm gì trong đống sách khô khan đó!"

Triệu Ân tuân lệnh. Sự xuất hiện của lão khiến Lạc Y cảnh giác. Thái giám này không giống những người hầu bình thường; lão có đôi mắt sắc bén và đôi tai nhạy cảm.

Lạc Y biết rằng nàng không thể đọc các sách Tiên Hiệp một cách công khai nữa. Nàng phải tạo ra một lớp ngụy trang trong việc đọc sách.

Nàng bắt đầu dành buổi sáng để đọc các cuốn sách Tình Cảm và Hán Thư (Sử sách), thở dài và cố ý để lộ vẻ chán nản. Buổi chiều, khi Triệu Ân lơ là hoặc ra ngoài châm trà, Lạc Y sẽ lướt nhanh qua các ghi chép Tiên Hiệp bằng linh lực.

Một ngày nọ, Mộ Dung Tần bất ngờ đến thăm Lãnh Nguyệt Các. Đây là lần đầu tiên ngài đến tẩm cung của nàng kể từ khi thăng cấp.

Ngài không nói về chính sự hay Cung Đấu. Ngài chỉ nhìn căn phòng đơn sơ, rồi quay sang Lạc Y.

"Ngươi bị giam lỏng, nhưng Trẫm không muốn ngươi cảm thấy buồn tẻ," ngài nói. "Trẫm đã ban cho ngươi một vật phẩm để ngươi dùng trong khi đọc sách. Ngươi có thể dùng nó để nhìn lại chính mình, để tìm lại sự Tự Chủ mà ngươi đã đánh mất vì tình cảm si ngốc đó."

Ngài đưa cho Lạc Y một chiếc hộp sơn mài đen. Bên trong là một tấm Gương Ngọc Bích (Jade Mirror) được chạm khắc tinh xảo. Tấm gương này được đánh bóng hoàn hảo, nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, kỳ lạ.

Lạc Y nhận ra ngay lập tức. Tấm gương này không phải ngọc thông thường. Nó được chế tác từ một loại Thủy Tinh Dư Lực hiếm có, cùng loại năng lượng đã cạn kiệt trong chiếc nhẫn của Hoàng đế.

"Đa tạ Hoàng thượng ban thưởng," Lạc Y cúi đầu. Nàng biết, đây không phải là một món quà Tình Cảm đơn thuần.

Trong lúc ngài nói, Lạc Y đã dò xét tấm gương bằng linh lực. Nàng phát hiện ra một pháp ấn cực nhỏ, được khắc sâu vào mặt sau của gương. Pháp ấn này đang âm thầm hấp thụ linh khí của môi trường xung quanh và phản chiếu nó đến một điểm nào đó – có lẽ là chính chiếc nhẫn của Mộ Dung Tần, hoặc tệ hơn, Kim Long Trận.

Mộ Dung Tần không tin ta, Lạc Y thầm nghĩ. Chiếc gương này là công cụ dò xét. Ngài muốn xem, khi ở một mình, ta có biểu hiện của Kiếm Hiệp hay gian tế không.

Vào đêm khuya, sau khi Triệu Ân đã rời đi và Hoàng cung chìm vào giấc ngủ, Lạc Y bắt đầu hành động.

Nàng đặt tấm Gương Ngọc Bích lên bàn. Đối diện với nó, nàng đặt một chiếc bùa chú dẫn linh mà nàng đã lén lút chuẩn bị từ các loại thảo dược trong vườn của Lãnh Nguyệt Các.

Lạc Y ngồi thiền. Nàng không nhìn vào gương, mà nhắm mắt lại, tập trung linh lực Băng Cực Hàn vào chiếc bùa chú. Nàng biết, nếu nàng cố gắng sử dụng linh lực để phá hủy pháp ấn trên gương, Mộ Dung Tần sẽ phát hiện ra ngay lập tức.

Chiến lược của nàng là lợi dụng chính pháp ấn dò xét của Hoàng đế.

Linh lực Băng Cực Hàn của Lạc Y không tấn công, mà nhẹ nhàng bao bọc tấm gương. Nàng gửi một luồng ý thức Tiên Hiệp thanh khiết, chỉ truyền đi một thông điệp: Hòa Bình và Cân Bằng.

Pháp ấn trên gương rung động. Nó đã nhận được thông điệp, và theo cơ chế của nó, nó sẽ phản chiếu năng lượng và thông tin về phía Mộ Dung Tần.

Trong khoảnh khắc giao thoa đó, Lạc Y lập tức đảo ngược mục đích. Nàng dùng Băng Cực Hàn để tạo ra một Nhãn Linh (Linh Nhãn) cực nhỏ, tập trung năng lượng vào chiếc nhẫn Băng Hồn trên tay Hoàng đế mà nàng đã nhớ chính xác tọa độ.

Vù!

Linh khí Thủy Tinh Cổ Lực trong chiếc nhẫn của Mộ Dung Tần bị hút ra một lượng nhỏ. Lạc Y hấp thụ nó vào cơ thể, ngay lập tức phân tích cấu trúc của nó.

Đó là Băng Hồn! Nàng xác nhận. Nhưng nó đã cạn kiệt năng lượng. Tuy nhiên, bằng cách hấp thụ tàn dư này, Lạc Y đã có được một Bản Mẫu Năng Lượng (Energy Signature) của Băng Hồn.

Với Bản Mẫu này, nàng có thể:

Chế tạo pháp khí dẫn để tìm kiếm Băng Hồn hoàn chỉnh.

Chống lại một phần linh lực Hỏa-Băng hỗn loạn của Mộ Dung Tần nếu bị tấn công trực diện.

Cùng lúc đó, tại Càn Thanh Cung, Mộ Dung Tần đang ngồi trong tẩm điện, tập trung ý thức vào chiếc gương. Ngài cảm nhận được một luồng năng lượng lạnh lẽo, nhưng thuần khiết, từ Lãnh Nguyệt Các truyền đến.

"Hóa ra, nàng ta đang thiền định," Mộ Dung Tần thầm nghĩ. "Sự Tự Chủ của nàng ta đã trở lại. Nàng ta dùng tấm gương để nhìn thấu nỗi đau của mình, và tìm kiếm sự Cân Bằng."

Ngài cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, ngài cũng cảm nhận được một sự cô độc sâu sắc. Lạc Y đang tìm kiếm sự tĩnh lặng, không phải tình cảm lãng mạn. Điều đó càng khiến Mộ Dung Tần tò mò và bị thu hút.

Sáng hôm sau, Triệu Ân mang bản ghi chép đến cho Lục Quý Phi.

"Tối qua Tô Mỹ nhân làm gì?" Quý Phi hỏi, giọng đầy mong đợi.

"Bẩm Quý Phi nương nương," Triệu Ân đáp, khuôn mặt vô cảm. "Tô Mỹ nhân đã đọc hết Bản Kê Biên Sử của triều đại trước, cuốn sách dày nhất. Sau đó, nàng ta đã ngồi thiền, và cứ nhìn vào tấm Gương Ngọc Bích mà Hoàng thượng ban tặng."

"Nàng ta đọc Sử Ký và soi gương?" Quý Phi cười khẩy. "Ngu ngốc. Vẫn là một nữ nhân tầm thường, chỉ biết lo cho nhan sắc và danh tiếng, không còn để ý đến tình cảm si ngốc nữa. Cứ để cô ta tự giam mình trong cái sự vô vị đó."

Lục Quý Phi đã hoàn toàn bị lừa. Nàng ta không bao giờ nghĩ rằng Sử Ký lại là chìa khóa để giải mã Tiên Hiệp, và việc soi gương lại là một nghi thức dẫn linh cực kỳ nguy hiểm.

Lạc Y đã đạt được mục tiêu quan trọng nhất: có được Bản Mẫu Năng Lượng Băng Hồn mà không làm mất lòng tin của Hoàng đế.

Giờ đây, nàng đã có đủ thông tin để tiến hành bước tiếp theo. Nàng cần một vật phẩm Thần Mộc Cổ Lực để tạo ra Nhãn Trận Vãng Lai, và nàng biết, nó có thể không nằm trong cung cấm.

Lạc Y nhìn ra ngoài cửa sổ. Giam lỏng chỉ là một cách gọi khác của luyện công bế quan cho nhiệm vụ Kiếm Hiệp của nàng. Đã đến lúc, nàng phải tìm ra cách lén lút rời cung một lần nữa, với một mục đích rõ ràng hơn.

Lục Quý Phi đã gửi Triệu Ân, nhưng chính sự cẩn trọng của Quý Phi lại trở thành vỏ bọc hoàn hảo cho sự liều lĩnh của Lạc Y.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×