Câu hỏi của Mộ Dung Tần như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tâm can Tô Lạc Y. Toàn bộ kế hoạch Cung Đấu của nàng, vỏ bọc tình cảm mong manh, có nguy cơ sụp đổ hoàn toàn. Hoàng đế không hỏi về sự ghen tị hay tranh sủng, mà hỏi thẳng về thân phận và mục đích thật sự của nàng đối với Kim Long Trận – bí mật Tiên Hiệp tối cao.
Linh lực Băng Cực Hàn trong cơ thể Lạc Y gần như bùng phát. Nàng biết, chỉ một dao động nhỏ cũng sẽ khiến bùa phong ấn bị phá vỡ. Nàng phải hành động.
Nàng ngẩng đầu lên, không còn sự cúi đầu yếu đuối giả tạo. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Dung Tần, nơi ẩn chứa sự cô độc vĩnh cửu của đế vương.
"Khải bẩm Hoàng thượng," giọng Lạc Y khẽ run, nhưng là run vì sự dồn nén của Kiếm Hiệp, chứ không phải sợ hãi. "Thần nữ... thần nữ là kẻ si ngốc."
Mộ Dung Tần nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời. "Trẫm muốn sự thật, Tô Tài nhân."
"Sự thật, chính là sự si ngốc đó," Lạc Y tiếp lời, nhanh chóng chuyển chủ đề từ Tiên Hiệp sang Tình Cảm. "Ngài hỏi thần nữ muốn gì từ Kim Long Trận? Thần nữ không muốn gì cả. Thần nữ chỉ muốn... muốn biết, làm sao một con người có thể sống mà không có tình cảm."
Nàng tiến lên một bước, gần đến mức Mộ Dung Tần có thể ngửi thấy mùi hương thảo mộc thanh khiết từ cơ thể nàng. Đây là một hành động táo bạo, vượt quá giới hạn của một Tài nhân vừa mới được phong tước.
"Ngài lạnh lùng, cô độc, như một đỉnh núi băng vĩnh cửu," Lạc Y thì thầm, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng bi thương (mà nàng đã luyện tập hàng nghìn lần). "Thần nữ, vốn là một kẻ bị Giang Hồ săn đuổi, đã quen với sự cô độc và chiến đấu. Nhưng khi nhìn thấy ngài, nhìn thấy sự cô độc của ngài phản chiếu chính thần nữ, thần nữ đã... yêu mến sự cô độc đó."
Mộ Dung Tần sững sờ. Lời nói này quá thẳng thắn, quá trần trụi. Nó không phải là lời nịnh hót tầm thường của cung phi, mà là một sự kết nối tâm hồn.
"Thần nữ biết ngài không tin," Lạc Y tiếp tục, nước mắt dường như sắp trào ra, nhưng nàng dùng linh lực Băng Cực Hàn để ngăn lại. "Cái lông vũ đó, vết rách trên áo cũ kỹ của thần nữ, là bằng chứng của sự điên rồ này. Thần nữ đã lén lút ra ngoài, không phải vì muốn dò xét Kim Long Trận, mà là muốn tìm một thứ... một vật phẩm Kiếm Hiệp có thể khiến ngài cười. Một bảo vật có thể làm tan chảy lớp băng bao quanh trái tim ngài, dù chỉ một khắc."
Nàng cúi đầu, vẻ mặt tràn ngập sự xấu hổ và tuyệt vọng. "Thần nữ đã thất bại. Thần nữ đã bị chính thứ tình cảm si ngốc này làm cho u mê, làm cho mất đi sự Tự Chủ mà ngài từng khen ngợi. Xin Hoàng thượng trừng phạt thần nữ, xin ngài hủy bỏ thân phận Tài nhân này, để thần nữ trở lại làm một kẻ vô danh, tiếp tục cuộc sống cô độc."
Mộ Dung Tần im lặng rất lâu. Trái tim vốn đã cứng rắn của ngài bị lay động bởi lời thú nhận này. Ngài đã chuẩn bị cho một âm mưu Tiên Hiệp lớn hơn, một sự phản bội chính trị, chứ không phải sự thổ lộ tình cảm tuyệt vọng.
"Ngươi... nói thật sao?" Giọng ngài khẽ run. Ngài không thể không bị thu hút bởi sự chân thật trong nỗi đau mà nàng thể hiện.
"Ngài có thể dùng Thần Phù để kiểm tra, Hoàng thượng," Lạc Y đáp, nàng biết ngài không bao giờ làm thế. Thần Phù chỉ dùng để kiểm soát Kim Long Trận, không phải để kiểm tra tình cảm của một nữ nhân.
Mộ Dung Tần tiến lại, nâng cằm Lạc Y lên, buộc nàng phải đối diện với ngài. Lông vũ màu xám vẫn còn trên tóc nàng. Ngài gỡ nó ra, nhưng thay vì ném đi, ngài giữ nó trong lòng bàn tay.
"Tô Lạc Y," ngài nói, giọng nói trở nên dịu dàng một cách nguy hiểm. "Ngươi đã phạm tội tày đình. Lén lút rời cung là tội chết."
Nàng không hề phản kháng. "Thần nữ chấp nhận."
"Nhưng..." Ngài dừng lại. "Trẫm đã sống trong sự giả dối của cung cấm quá lâu. Lời thú nhận của ngươi, dù si ngốc, lại là điều chân thật nhất trẫm từng nghe."
Mộ Dung Tần bất ngờ ôm lấy Lạc Y, hành động này vừa là sự trừng phạt, vừa là sự chấp nhận. Nàng cứng đờ người, cảm nhận được hơi ấm và linh khí Hỏa-Băng hỗn loạn của ngài. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi như vậy với Hoàng đế.
Trong khoảnh khắc đó, Lạc Y tập trung toàn bộ linh lực Băng Cực Hàn để chống lại sự kích động của ngài, đồng thời thực hiện nhiệm vụ: dò xét. Nàng dùng ý thức Tiên Hiệp lướt qua cơ thể ngài.
Nàng phát hiện ra một điều kinh hoàng: Một Thần Phù không nằm trên người ngài, mà được khắc sâu vào chính tâm tạng của ngài. Kim Long Trận và Mộ Dung Tần là một thể thống nhất.
Nhưng đồng thời, nàng cũng phát hiện ra một thứ khác. Chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay ngài tỏa ra một luồng khí lạnh cực yếu. Nó không phải linh khí, mà là năng lượng Thủy Tinh Cổ Lực đã cạn kiệt.
Băng Hồn! Lạc Y thốt lên trong lòng. Chiếc nhẫn này chính là một vật phẩm chứa đựng tàn dư của Băng Hồn, linh vật Tiên Hiệp thứ hai mà nàng cần tìm.
Mộ Dung Tần buông nàng ra, khuôn mặt ngài căng thẳng, như vừa trải qua một cuộc chiến nội tâm. Ngài đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi vỏ bọc tình cảm này.
"Đêm nay, ngươi ở lại đây," ngài ra lệnh, giọng đầy mệt mỏi. "Trẫm không trừng phạt ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ, sự Tự Chủ của ngươi quan trọng hơn tình cảm tầm thường. Trẫm không cần nữ nhân yêu trẫm, trẫm cần sự thật."
Vụ việc chiếc lông vũ tưởng chừng đã được xoa dịu, nhưng Lục Quý Phi đã nhanh chóng hành động.
Sáng hôm sau, Quý Phi cùng Viên thị và một nhóm phi tần khác tiến đến Càn Thanh Cung, yêu cầu diện kiến Hoàng đế và tố cáo Tô Tài nhân.
"Khải bẩm Hoàng thượng," Lục Quý Phi dập đầu, giọng đầy bi phẫn. "Tô Tài nhân đã lén lút rời cung đêm qua, có chứng cứ vật phẩm Kiếm Hiệp và vết rách trên y phục! Nàng ta không phải là phi tần, mà là gian tế của Giang Hồ, âm mưu phá hoại Kim Long Trận!"
Viên thị phụ họa, giọng điệu cay nghiệt: "Y phục của Tài nhân bị rách, chắc chắn đã tham gia vào một cuộc giao chiến bên ngoài! Xin Hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc để giữ yên ổn thâm cung!"
Mộ Dung Tần ngồi trên long ỷ, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Ngài nhìn xuống Lạc Y đang quỳ bên cạnh.
Lạc Y bình tĩnh đáp lại, khuôn mặt nàng vẫn còn chút tiều tụy giả tạo: "Bẩm Hoàng thượng, thần nữ xin nhận tội. Nhưng không phải tội danh gian tế."
Nàng kể lại câu chuyện về đêm hôm trước, nhưng với một sự thay đổi kịch bản hoàn toàn. "Thần nữ đã nghe tin đồn về một thần vật trong Giang Hồ có thể làm tan chảy băng đá. Vì sự si ngốc của tình cảm, thần nữ đã cải trang, lén lút ra ngoài để tìm kiếm nó, mong muốn dâng lên Hoàng thượng, để ngài có thể cười. Thần nữ đã thất bại, và bị nhóm Kiếm Hiệp vô tình va chạm, rách áo, và bị bọn họ bỏ lại một chiếc lông vũ để trêu chọc."
Nàng cúi đầu, giọng nói run rẩy nhưng đầy thiết tha: "Thần nữ thà chết vì tội lén lút, chứ không thể chịu được tội danh gian tế. Thần nữ chỉ vì muốn dùng tình cảm để sưởi ấm ngài, mà đã phạm tội tày đình. Xin Hoàng thượng trừng phạt."
Câu chuyện này vừa hợp lý hóa chiếc lông vũ, vừa giải thích vết rách, đồng thời củng cố vỏ bọc Cung Đấu của nàng: một nữ nhân bị tình yêu làm mờ mắt.
Mộ Dung Tần phất tay áo bào. "Lục Quý Phi," ngài nói, giọng mang theo sự uy quyền không thể nghi ngờ. "Chiếc lông vũ đó, Tài nhân đã thú nhận. Ngươi cho rằng một nữ nhân có thể đánh bại gián điệp của Giang Hồ và trở về không một vết thương nghiêm trọng nào sao? Nàng ta chỉ là một kẻ si ngốc bị tình cảm làm cho mờ mắt, muốn tìm kiếm thứ gì đó vô vị cho trẫm."
Ngài đứng dậy, đi xuống, cầm tay Lạc Y. Đây là lần đầu tiên ngài thể hiện sự thân mật này trước mặt các phi tần.
"Ngươi đã được trẫm tha thứ vì sự chân thành của mình. Nhưng tội lén lút rời cung vẫn phải chịu hình phạt," Mộ Dung Tần tuyên bố. "Kể từ hôm nay, Tô Tài nhân bị giam lỏng tại Lãnh Nguyệt Các một tháng, không được ra ngoài, nhưng vẫn được phép vào Thư Phòng đọc sách. Ngoài ra, trẫm thăng ngươi lên làm Mỹ nhân, để ngươi có đủ danh phận để nhận sự bảo vệ của trẫm."
Lạc Y đã đạt được mục tiêu kép:
Che đậy hoàn toàn thân phận Tiên Hiệp.
Đạt được sự thăng cấp (Mỹ nhân) và được bảo vệ công khai, đồng thời vẫn giữ được quyền vào Thư Phòng (mục tiêu Tiên Hiệp).
Khám phá manh mối Băng Hồn (Chiếc nhẫn ngọc bích trên tay Hoàng đế).
Lục Quý Phi và Viên thị kinh hoàng. Bẫy Cung Đấu của họ đã bị chính sự "ngu ngốc" của đối thủ vô hiệu hóa, thậm chí còn giúp Lạc Y thăng cấp.
Lạc Y thầm cảm ơn: Tình Cảm chính là tấm chắn tốt nhất cho nhiệm vụ Tiên Hiệp của nàng.