Đại Điện Phượng Hòa chìm trong ánh sáng lung linh của hàng trăm chiếc đèn lồng lụa đỏ thêu họa tiết rồng phượng. Hương rượu quý và mùi thức ăn sơn hào hải vị hòa quyện, tạo nên một sự xa hoa lộng lẫy, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo của Tú Nữ Quán. Nơi đây là sân khấu cuối cùng, nơi mà vận mệnh của hàng chục tú nữ sẽ được định đoạt.
Tô Lạc Y mặc một bộ y phục màu xanh ngọc bích nhạt, màu sắc thường thấy của những gia đình trung lưu, hoàn toàn bị lu mờ giữa sắc đỏ thắm, vàng kim của những bộ váy áo lộng lẫy khác. Nàng cố ý chọn vị trí cuối cùng, khuất sau lưng một tú nữ cao lớn, nhưng vẫn giữ được tư thế thẳng lưng, không cúi gập. Phong thái này không phải sự kiêu ngạo, mà là thói quen đã ăn sâu vào cốt tủy của người tu luyện Tiên Hiệp, nơi mà Khí Hải phải luôn được giữ vững.
Sau màn ca múa dâng rượu, không khí trở nên căng thẳng. Hoàng đế Mộ Dung Tần uy nghi bước vào.
Ngài mặc Long bào màu đen tuyền, không thêu rồng vàng chói lọi mà chỉ điểm xuyết bằng những sợi chỉ bạc ẩn hiện, tạo cảm giác quyền lực trầm lắng nhưng tuyệt đối. Ánh mắt ngài lạnh lùng như băng, quét qua một lượt các nữ nhân. Cái nhìn đó không phải là sự đánh giá nhan sắc, mà là sự phân tích mối đe dọa, sự dò xét về lòng trung thành. Nó khiến các tú nữ run rẩy, những người khao khát tình cảm và ân sủng.
Bên cạnh Hoàng đế là Lục Quý Phi. Nàng ta mặc phượng bào màu tím đậm, trang sức vàng bạc lấp lánh, quyền uy ngút trời. Ánh mắt Quý Phi lướt qua đám tú nữ với sự thờ ơ và khinh miệt, như đang nhìn những con kiến tranh giành mẩu bánh vụn.
Buổi tuyển chọn bắt đầu. Các cô gái được gọi tên lần lượt lên trình diễn tài năng: người thêu bức bách điểu triều phượng sống động, người ngâm thơ về nỗi nhớ quê hương đầy nước mắt, người múa kiếm uyển chuyển theo điệu nhạc. Lạc Y xem xét kỹ lưỡng. Đằng sau những tài năng này là sự toan tính, là sự sắp đặt của các thế lực gia tộc bên ngoài. Đây chính là bản chất cốt lõi của Cung Đấu.
Khi đến lượt Viên thị, nàng ta tiến lên với một bài ca ngợi công đức trị quốc của Hoàng đế, giọng hát trong trẻo nhưng đầy sự khoa trương. Mộ Dung Tần chỉ nhấp một ngụm rượu, không bày tỏ cảm xúc.
Rồi đến lượt cuối cùng, Tô Lạc Y.
Quản sự cung nữ đọc tên: "Tô thị, con gái tri huyện Tô Cảnh. Mời tiến lên."
Lạc Y chậm rãi bước ra. Vẻ ngoài nhút nhát của nàng không hề thay đổi, nhưng bước chân nàng vững vàng, không hề vội vã hay run rẩy. Khi đứng giữa Đại Điện, nàng cúi rạp người theo nghi thức.
Lục Quý Phi nhíu mày. Nàng ta nhớ đến tú nữ có đôi mắt tĩnh lặng đáng ngờ này. Quý Phi không hài lòng với sự nhạt nhòa của Lạc Y. Mục đích của Quý Phi là loại bỏ những người có tiềm năng, hoặc giữ lại những con cờ dễ điều khiển. Lạc Y có vẻ ngoài là loại dễ bị bắt nạt.
"Tô thị," Lục Quý Phi cất giọng lạnh lùng. "Ngươi có tài năng gì? Nghe nói cha ngươi vừa bị bãi chức, chắc hẳn ngươi hiểu rõ sự đời? Hãy nói về một vật mà ngươi cho là đáng quý nhất trên đời này."
Đây là một câu hỏi bẫy. Nếu nói về tiền bạc, sẽ bị coi là tầm thường. Nếu nói về tình cảm, sẽ bị coi là mơ mộng. Nếu nói về Hoàng đế, sẽ bị coi là nịnh hót.
Lạc Y hít một hơi. Nàng quyết định không dùng bất cứ lời lẽ Cung Đấu nịnh bợ nào. Nàng sẽ dùng triết lý Tiên Hiệp đã học, nhưng khoác lên nó chiếc áo của sự khiêm nhường.
"Khải bẩm Quý Phi nương nương," giọng nàng nhỏ, nhưng rõ ràng, vang vọng trong sự tĩnh lặng đột ngột của Đại Điện. "Thần nữ cho rằng, vật đáng quý nhất trên đời này không phải là vàng ngọc, không phải là quyền lực, và cũng không phải là sinh mạng."
Mộ Dung Tần, người đã chuẩn bị buông chiếc đũa xuống vì nhàm chán, bỗng ngước mắt lên.
Lạc Y tiếp lời: "Vật quý nhất là Khoảnh Khắc Tĩnh Lặng."
Cả Đại Điện xôn xao. Lục Quý Phi cười khẩy, rõ ràng là khinh miệt: "Khoảnh khắc tĩnh lặng? Một vật vô hình, vô dụng như vậy mà đáng quý hơn cả Hoàng quyền?"
Lạc Y cúi đầu sâu hơn, nhưng ánh mắt nàng hướng về phía Hoàng đế, chỉ trong tích tắc. Nàng vận dụng một chút linh lực cực nhỏ để ổn định hơi thở, khiến giọng nói trở nên trầm tĩnh tuyệt đối:
"Bẩm nương nương, vạn vật trên đời đều nằm trong vòng luân hồi, từ cái chết đến sự sống, từ Kiếm Hiệp đến cung cấm, đều không ngừng thay đổi. Càng ở nơi quyền lực tuyệt đối như Hoàng cung, sự biến đổi lại càng nhanh chóng và tàn khốc. Vàng ngọc có thể mất, quyền lực có thể đổi chủ, tình cảm có thể phai nhạt. Chỉ có 'khoảnh khắc tĩnh lặng' là nơi duy nhất con người có thể tìm về chính mình, gột rửa bụi trần và nghe thấy tiếng lòng. Đối với bậc đế vương, khoảnh khắc tĩnh lặng là lúc ngài nhìn rõ đại cục mà không bị những lời xu nịnh làm mờ mắt, là lúc ngài quyết định vận mệnh quốc gia mà không bị tham vọng làm nhiễu loạn tâm trí. Đó là nơi sinh ra Trí Tuệ Tuyệt Đối, vật quý hơn cả giang sơn."
Nghe nàng nói, Mộ Dung Tần chợt dừng lại. Trong đôi mắt sắc lạnh của ngài, người ta thấy rõ sự kinh ngạc hiếm hoi. Suốt những năm trị vì, ngài luôn tự nhủ phải giữ được sự tĩnh lặng đó, nhưng chưa từng có nữ nhân nào dám nói ra điều đó trước mặt ngài. Lời nói của Lạc Y chạm đến sâu thẳm sự cô độc của một vị vua phải gánh vác vận mệnh đất nước.
Mộ Dung Tần đột ngột hỏi, giọng trầm và đầy uy áp: "Ngươi tên là Tô Lạc Y?"
"Dạ, thần nữ là Tô thị."
"Ngươi nói về trí tuệ tuyệt đối. Vậy theo ngươi, làm thế nào để giữ được sự tĩnh lặng đó, khi kẻ thù bên ngoài Kiếm Hiệp rình rập, và kẻ phản bội trong cung Cung Đấu đang rục rịch?"
Lạc Y biết đây là lúc then chốt. Nàng không thể nói về tu luyện Tiên Hiệp.
"Bẩm Hoàng thượng," Lạc Y đáp. "Cái gọi là tĩnh lặng không phải là sự bất động, mà là sự Tự Chủ. Giống như một thanh kiếm (Kiếm Hiệp) được mài bén, nó cần được đặt trong vỏ (thâm cung), để có thể quan sát, phân tích. Khi kẻ thù hành động, ngài không cần phải vội vã. Chỉ cần rút kiếm đúng lúc, không sớm, không muộn. Tự Chủ sẽ bảo vệ ngài khỏi những mũi tên tẩm độc của lòng tham, và đưa ngài đến sự thật cuối cùng."
Một sự im lặng kéo dài bao trùm Đại Điện. Lục Quý Phi nhìn Lạc Y bằng ánh mắt không còn là khinh miệt nữa, mà là sự cảnh giác tối đa. Tú nữ này, tưởng chừng yếu ớt, lại mang theo một luồng khí chất đáng sợ mà Quý Phi chưa từng gặp.
Mộ Dung Tần nhìn Lạc Y thật lâu, ánh mắt ngài dường như xuyên thấu qua lớp vải lụa, qua lớp da thịt, cố gắng nhìn vào linh hồn nàng. Ngài không tìm thấy sự quyến rũ tầm thường, chỉ thấy sự kiên định, lạnh lẽo, và một chút gì đó rất Băng Lạc.
"Được lắm," Mộ Dung Tần khẽ nói. "Giữ được sự tĩnh lặng là điều khó nhất. Trẫm muốn xem, liệu ngươi có thể giữ được sự Tự Chủ trong cung cấm này không."
Ngài phất tay áo: "Tô thị, ban cho tước Tài nhân. Ban thưởng cho khu tẩm cung gần Tàng Thư Các, để nàng có thể tĩnh tâm."
Lời phán này gây chấn động. Tài nhân là tước vị thấp, nhưng việc ban thưởng tẩm cung gần Tàng Thư Các – khu vực cấm địa nhất – là một sự sắp đặt kỳ lạ, gần như là một sự ưu ái khó hiểu.
Lục Quý Phi ngầm siết chặt nắm tay, sự cảnh giác đối với Lạc Y đã tăng lên mức cao nhất.
Lạc Y cúi đầu tạ ơn, trong lòng biết mình đã thành công bước vào vòng tròn nguy hiểm. Vị trí gần Tàng Thư Các là cơ hội lớn nhất, nhưng đồng thời, nó cũng là cái bẫy lớn nhất của Hoàng đế.
"Hoàng đế Mộ Dung Tần," Lạc Y thầm nghĩ, "ngài đã bắt đầu tò mò. Sự tò mò đó chính là sơ hở của ngài. Ta sẽ dùng nó để đổi lấy Linh Dược Cửu Chuyển." Nàng biết rõ, cuộc chiến Cung Đấu chính thức đã bắt đầu, và đối thủ của nàng không còn là các phi tần, mà là chính vị Hoàng đế đa nghi kia.