phượng vũ trầm cung

Chương 4: Mưu Đồ Dưới Tàng Thư Các


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tẩm cung mới của Tô Tài nhân được gọi là Lãnh Nguyệt Các. Cái tên nghe có vẻ tao nhã, nhưng thực chất lại là một góc hẻo lánh và lạnh lẽo nhất trong khu vực phía Tây Bắc, nơi giáp ranh với bức tường cấm của Tàng Thư Các. Đây là nơi mà ít cung nhân dám lui tới, vừa vì sự hoang phế, vừa vì sự giám sát nghiêm ngặt.

Lãnh Nguyệt Các có kiến trúc cũ kỹ, nằm dưới một cây quế cổ thụ đã khô héo, chỉ còn lại cành trơ trụi. Không khí mang theo sự tĩnh mịch đáng sợ, nhưng đối với Lạc Y, sự tĩnh lặng này lại là điều kiện lý tưởng. Nàng có thể tháo bùa phong ấn mà không sợ bị người ngoài phát hiện.

Đêm đầu tiên tại Lãnh Nguyệt Các, Lạc Y khóa chặt cửa. Nàng ngồi trên chiếc giường gỗ đơn sơ, tháo chiếc bùa dán trên ngực. Dòng linh lực Tiên Hiệp bị phong tỏa bỗng chốc được giải phóng, dù chỉ một phần nhỏ. Nàng cảm thấy một sự mát lạnh dễ chịu lan tỏa khắp các kinh mạch, xua tan đi sự mệt mỏi tích tụ.

Mục tiêu đầu tiên của nàng không phải là Hoàng đế, mà là Trận Pháp Kim Long. Nàng bước ra sân sau, nơi bức tường thành cao ngất của Tàng Thư Các nằm ngay trước mắt. Ánh trăng chiếu lên bức tường đá đen, và Lạc Y có thể nhìn thấy những hoa văn kim tuyến lấp lánh đang âm thầm hoạt động.

Nàng nhắm mắt lại, vận dụng Băng Tâm Quyết. Linh lực Băng Cực Hàn của nàng bắt đầu dò xét. Ngay khi linh lực chạm vào bức tường, một luồng sóng nhiệt hung hãn của thuộc tính Kim – Hỏa từ trận pháp lập tức phản ứng, như một con rồng lửa đang bị chọc giận. Lạc Y rụt linh lực lại, đầu nàng hơi choáng váng.

"Kim Long Trận quả nhiên mạnh mẽ," nàng thầm nhủ. Trận pháp này không chỉ ngăn cản sự xâm nhập, mà còn có khả năng hấp thụ linh lực của kẻ tấn công để tăng cường sức mạnh cho chính nó. Phá hủy bằng Kiếm Hiệp hay Tiên Hiệp là điều không thể.

Nàng cần phải tìm ra điểm yếu. Nàng nhớ lại lời của Dương ma ma: Hoàng đế Mộ Dung Tần thường xuyên đến Tàng Thư Các để kiểm tra sự ổn định của trận pháp. Điều này chứng tỏ Hoàng đế không hoàn toàn tin tưởng vào trận pháp, hoặc trận pháp cần được "nuôi dưỡng" bằng vật chất đặc biệt.

Sáng hôm sau, sự trả đũa đầu tiên từ Cung Đấu bắt đầu.

Lục Quý Phi không trực tiếp ra tay. Nàng ta chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng với Quản sự. Kết quả là Lãnh Nguyệt Các được ban cho hai cung nữ phục vụ.

Người thứ nhất là Hồng Điệp, bề ngoài nhanh nhẹn, hoạt bát, nhưng đôi mắt liên tục liếc nhìn về phía Tàng Thư Các. Nàng ta rõ ràng là tai mắt của Lục Quý Phi.

Người thứ hai là Thủy Linh, một cung nữ nhỏ bé, luôn sợ hãi, thường xuyên hoảng loạn trước những âm thanh lạ ban đêm từ bức tường Tàng Thư Các. Thủy Linh có vẻ vô hại, nhưng sự sợ hãi của nàng ta lại là một công cụ gây rối.

Lạc Y không hề trách phạt hay tỏ ra nghi ngờ. Nàng đối xử với Hồng Điệp và Thủy Linh bằng sự thờ ơ và lạnh nhạt đúng mực của một Tài nhân bị thất sủng.

Hồng Điệp cố gắng thăm dò: "Tài nhân nương nương, người có vẻ không sợ sự tĩnh lặng ở đây. Nơi này... ban đêm thường có tiếng gió rít qua khe cửa Tàng Thư Các, giống như tiếng khóc thét của oan hồn vậy."

Lạc Y đang đọc một cuốn sách về lịch sử Đại Hoang, nàng không ngước lên, chỉ lạnh nhạt đáp: "Nếu sợ, ngươi có thể tự mình rời đi. Tiếng gió rít, hay tiếng oan hồn, cũng chỉ là ảo giác của kẻ có tâm ma. Bản cung chỉ nghe thấy sự tĩnh lặng."

Sự điềm tĩnh của Lạc Y khiến Hồng Điệp không thể moi thêm thông tin, ngược lại còn cảm thấy bản thân bị áp lực bởi khí chất lạnh lùng của nàng.

Chiều hôm đó, một sự kiện lớn xảy ra: Mộ Dung Tần đột ngột ban Thị tẩm.

Lệnh Thị tẩm đến bất ngờ, không phải cho Lạc Y, mà là cho Viên Tài nhân, đối thủ cũ của nàng. Rõ ràng, đây là một nước cờ của Lục Quý Phi. Quý Phi muốn Viên Tài nhân được sủng ái, để nàng ta trở thành công cụ đắc lực trong việc giám sát và chèn ép Lạc Y. Đồng thời, việc Hoàng đế sủng ái người khác ngay sau khi phong tước cho Lạc Y là một đòn giáng vào hy vọng được ban tình cảm của Lạc Y (dù nàng không có).

Sự kiện này cũng là một thử thách tâm lý đối với Lạc Y. Nếu nàng tỏ ra ghen tị hay thất vọng, nàng sẽ lộ ra sự yếu đuối và sự khao khát tình cảm tầm thường của một phi tần.

Lạc Y vẫn tĩnh lặng. Nàng ngồi đó, chăm chú vẽ phác thảo cấu trúc của Tàng Thư Các lên một tờ giấy dó. Nàng biết, Viên Tài nhân dù có được sủng ái, cũng chỉ là một con cờ dễ bị Hoàng đế và Quý Phi nhìn thấu.

"Hồng Điệp," Lạc Y gọi. "Ngươi mang tới một bộ y phục màu xanh thẫm, ta muốn thêu thêm hoa văn đơn giản."

Hồng Điệp ngạc nhiên: "Nương nương không quan tâm đến Viên Tài nhân sao?"

Lạc Y đặt bút xuống, nhìn Hồng Điệp, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Thứ bản cung quan tâm, là vận mệnh của bản thân. Việc người khác được sủng ái hay bị thất sủng, không liên quan đến ta. Ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình."

Thái độ này khiến Hồng Điệp hoang mang tột độ. Trong cung cấm, không có nữ nhân nào lại thờ ơ với sự sủng ái của Hoàng đế. Tô Tài nhân này hoặc là quá ngu ngốc, hoặc là quá nguy hiểm.

Đêm đó, Lạc Y phát hiện ra cơ hội. Sau khi Mộ Dung Tần thị tẩm Viên Tài nhân, ngài thường trở về Càn Thanh Cung vào lúc nửa đêm, đi qua một hành lang lát đá vôi nằm sát bức tường Tàng Thư Các.

Lợi dụng sự tĩnh lặng của Lãnh Nguyệt Các, Lạc Y bắt đầu thử nghiệm. Nàng tập trung linh lực Băng Cực Hàn vào một viên ngọc nhỏ, sau đó cẩn thận ném viên ngọc đó ra ngoài sân, sát bức tường Tàng Thư Các.

Viên ngọc vừa chạm đất, luồng khí Tiên Hiệp của nó ngay lập tức kích hoạt Trận Pháp Kim Long.

BÙM!

Một tiếng nổ nhỏ, không đủ lớn để kinh động binh lính gác xa, nhưng đủ để Lạc Y cảm nhận được sự hỗn loạn trong linh khí. Nàng nhận thấy, khi viên ngọc nổ, luồng năng lượng từ trận pháp không chỉ là Hỏa, mà còn có một chút dao động của Mộc. Kim sinh Thủy? Hay là Hỏa sinh Thổ?

Lạc Y ngay lập tức ghi chép lại: "Trận pháp có vẻ là Ngũ Hành tương sinh tương khắc, không đơn thuần là một thuộc tính. Cần dùng Băng (Thủy) để đối chọi với Hỏa, nhưng phải có sự hỗ trợ của Mộc để điều tiết sự xung đột."

Ngay lúc Lạc Y đang phân tích, nàng nghe thấy tiếng bước chân. Đó là tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ, không giống lính gác hay cung nữ.

Lạc Y vội vàng đóng cửa sổ và ngồi vào bàn, giả vờ thêu thùa.

Mộ Dung Tần đang đi qua Lãnh Nguyệt Các. Sau khi rời khỏi tẩm cung của Viên Tài nhân, ngài cảm thấy một sự bứt rứt khó tả. Ngài đã ban thưởng Lạc Y đến nơi gần Tàng Thư Các, không phải vì sủng ái, mà vì muốn kiểm tra sự "Tự Chủ" mà nàng đã nói. Ngài muốn xem, một nữ nhân bị đẩy vào nơi hoang phế như thế này sẽ làm gì.

Ngay lúc này, Mộ Dung Tần cảm nhận được một luồng linh khí dị thường vừa xuất hiện và biến mất gần bức tường Tàng Thư Các. Ngài dừng lại. Luồng khí đó không mạnh, nhưng lại rất thuần khiết, khác hẳn với linh khí thô bạo của các cao thủ triều đình.

Hoàng đế liếc nhìn Lãnh Nguyệt Các. Ánh đèn dầu le lói chiếu qua khe cửa sổ, thấy một bóng dáng nữ nhân đang cúi đầu chăm chú.

Mộ Dung Tần đưa tay lên, định gõ cửa. Ngài muốn hỏi nàng về luồng khí đó, về sự "tĩnh lặng" mà nàng đã nói. Nhưng rồi, ngài rút tay về.

"Trẫm muốn xem, Tô Lạc Y, ngươi đang giấu điều gì. Sự tĩnh lặng đó của ngươi, hay là một thanh Kiếm Hiệp ẩn mình," ngài thầm nhủ.

Mộ Dung Tần tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng ngài đã nảy sinh một ý định: Ngài sẽ đích thân thử thách nàng. Ngài không thể để một nữ nhân có thể che giấu bí mật ngay cạnh Tàng Thư Các.

Lạc Y, bên trong, thở phào nhẹ nhõm. Nàng cảm nhận được sự do dự của Hoàng đế. Cuộc chiến tâm lý đã diễn ra. Nàng biết, Mộ Dung Tần đã bắt đầu bị thu hút bởi sự bí ẩn của nàng. Sự hấp dẫn này không phải tình cảm nam nữ, mà là sự tò mò của một vị vua đối với một con cờ mà ngài không thể nhìn thấu.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về bức tường Tàng Thư Các cao vút. Linh Dược Cửu Chuyển đang ở đó, chờ đợi nàng. Để lấy được nó, nàng không chỉ cần phá vỡ Kim Long Trận, mà còn phải phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lùng của Mộ Dung Tần để giành lấy Thần Phù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×