Sau buổi diện kiến tại Càn Thanh Cung, vận mệnh của Tô Lạc Y hoàn toàn thay đổi. Nàng không trở về Lãnh Nguyệt Các ngay lập tức. Theo lệnh Hoàng đế, Lạc Y được sắp xếp một phòng nghỉ nhỏ, nằm khuất sau Tây Điện của Càn Thanh Cung – nơi chỉ cách Tàng Thư Các một hành lang uốn khúc.
Mộ Dung Tần dùng công việc triều chính để giữ nàng lại. Ngài không còn coi Lạc Y là một Tài nhân vô danh nữa, mà là một công cụ trí tuệ mới lạ. Suốt ba ngày, Lạc Y được triệu kiến để giúp ngài phân tích các vấn đề từ quân sự đến chính trị, từ việc cải cách nông nghiệp đến việc trấn áp tàn dư Kiếm Hiệp bên ngoài.
Trong những buổi làm việc này, Mộ Dung Tần luôn quan sát Lạc Y một cách tỉ mỉ. Ngài cố gắng tìm kiếm sơ hở trong sự Tự Chủ của nàng. Ngài đặt những câu hỏi thăm dò, cố ý đề cập đến những sự kiện đau buồn trong quá khứ của nàng. Nhưng Lạc Y vẫn lạnh lùng, chỉ trả lời bằng những triết lý khách quan, không một chút tình cảm cá nhân.
"Tô Tài nhân," Mộ Dung Tần trầm giọng hỏi vào một đêm khuya, khi chỉ còn hai người trong thư phòng. "Ngươi nói mọi thứ đều là sự tĩnh lặng. Vậy khi đối mặt với cái chết, ngươi cũng có thể tĩnh lặng như vậy sao?"
Lạc Y đặt bút lông xuống. Nàng không trả lời thẳng, mà chỉ nhìn ngọn nến đang cháy, giọng nói vang vọng sự thấu hiểu của một người tu luyện Tiên Hiệp.
"Bẩm Hoàng thượng, sinh mạng là dòng chảy. Đã là dòng chảy, thì phải có lúc xuôi lúc ngược. Cái chết không đáng sợ. Cái đáng sợ là sống mà mất đi sự Tự Chủ của chính mình, để nỗi sợ hãi điều khiển."
Mộ Dung Tần hơi nhíu mày, ánh mắt ngài lộ ra sự cô độc hiếm hoi. "Ý ngươi là, cái chết không phải là điều đáng sợ nhất?"
"Dạ," Lạc Y khẳng định. "Đối với bậc đế vương, điều đáng sợ nhất không phải là mất đi sinh mạng, mà là bị lợi dụng. Mất đi sự Tự Chủ, ngài sẽ trở thành con rối của kẻ khác. Kẻ thù của ngài không chỉ là đạo quân Hỏa bên ngoài, mà còn là sự rối loạn bên trong chính tâm trí ngài."
Ngài im lặng hồi lâu. Mộ Dung Tần cảm thấy có một sợi dây vô hình kết nối giữa sự lạnh lùng của Lạc Y và chính sự lạnh lùng của ngài. Sự hấp dẫn này không phải tình cảm nam nữ, mà là sự đồng điệu của hai linh hồn đang chiến đấu chống lại sự cô độc của quyền lực.
Sự ưu ái lạ lùng này của Hoàng đế không thể thoát khỏi tai mắt của Lục Quý Phi.
Tại cung điện lộng lẫy của mình, Lục Quý Phi đập mạnh chén trà xuống bàn ngọc, sự kiêu hãnh của nàng ta bị tổn thương sâu sắc.
"Một con tiện tỳ mới nhập cung, lại dám ở lại Càn Thanh Cung ba đêm liền! Hoàng thượng không chạm vào ả, nhưng lại nói chuyện chính sự với ả! Hắn coi ta là cái gì? Một bình hoa sao?"
Tỳ nữ thân cận của Quý Phi, Mị Tâm, tiến lên thì thầm: "Nương nương, nô tỳ đã tìm ra. Tô Tài nhân không phải là mối đe dọa tình cảm, mà là mối đe dọa trí tuệ. Hoàng thượng thích sự bí ẩn của ả."
"Vậy thì phải phá hủy cái gọi là 'trí tuệ' đó!" Lục Quý Phi ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh như rắn. "Dùng Mạn Xà Hương. Loại hương này không độc hại, nhưng sẽ làm tinh thần ả u mê, suy giảm ý chí, và khiến bùa phong ấn Tiên Hiệp trên người ả lỏng lẻo. Ta không cần ả chết. Ta chỉ cần ả trở nên tầm thường, trở thành một tú nữ chỉ biết tham lam và nịnh hót."
Âm mưu được thực hiện thông qua một món quà nhỏ: một chiếc đai lưng lụa thêu hoa mẫu đơn, được ban dưới danh nghĩa "Quý Phi nương nương cảm thấy Tài nhân quá vất vả, ban cho để làm ấm lưng."
Khi chiếc đai lưng được Hồng Điệp mang đến Lãnh Nguyệt Các, Tô Lạc Y đang ngồi thiền định. Dù đã trở về tẩm cung hoang phế, nàng vẫn không ngừng luyện tập.
Vừa chạm vào chiếc đai lưng, một luồng khí lạnh cực độ từ cơ thể Lạc Y đã phản ứng với luồng khí u ám tỏa ra từ lụa. Mạn Xà Hương quả nhiên là một loại độc dược được bào chế tinh vi.
Lạc Y bình tĩnh cầm chiếc đai lưng lên, đưa sát mũi ngửi. Mùi hương ngòn ngọt, dễ chịu, nhưng dưới góc nhìn Tiên Hiệp của nàng, nó như một đám mây mù màu xám đang cố gắng len lỏi vào đầu óc. Nó không chỉ làm suy yếu ý chí, mà còn làm nhiễu loạn luồng khí lực Băng Cực Hàn, khiến nàng khó lòng tập trung. Nếu bùa phong ấn bị ảnh hưởng, bí mật nàng che giấu sẽ bị lộ.
Lạc Y mỉm cười lạnh lùng. "Lục Quý Phi, ngươi quả nhiên không tầm thường."
Nàng biết rõ ý đồ của Quý Phi. Nếu nàng tỏ ra sợ hãi và vứt bỏ chiếc đai lưng, Quý Phi sẽ biết nàng đã phát hiện ra bí mật. Nếu nàng dùng nó, nàng sẽ tự hủy hoại mình trong Cung Đấu.
Lạc Y đưa ra quyết định táo bạo. Nàng dùng một lớp linh lực Băng Cực Hàn cực mỏng bao bọc quanh chiếc đai lưng, phong tỏa hầu hết độc tính. Nhưng nàng lại cố ý cho phép một lượng nhỏ Mạn Xà Hương thẩm thấu vào cơ thể.
Mục đích của nàng là lợi dụng sự "nhiễu loạn" mà độc dược gây ra. Khi linh lực của nàng bị nhiễu loạn nhẹ, sự dò xét của nàng lên Trận Pháp Kim Long sẽ bị che giấu bởi sự hỗn loạn của Mạn Xà Hương. Hoàng đế Mộ Dung Tần và Trận pháp sẽ chỉ nghĩ đó là sự bất ổn tâm lý của một nữ nhân đang bị thất sủng và bị ám ảnh bởi quyền lực.
Ngày hôm sau, Lạc Y được triệu kiến lần nữa.
Lần này, nàng cố ý mặc bộ y phục hơi nhăn nheo, chiếc đai lưng hoa mẫu đơn của Lục Quý Phi được buộc lỏng lẻo. Lạc Y bước vào, vẻ mặt nàng có chút tiều tụy, đôi mắt tĩnh lặng ngày nào giờ đây xuất hiện một tia u buồn.
Mộ Dung Tần lập tức nhận ra sự khác biệt. Nữ nhân mạnh mẽ, tự chủ kia bỗng trở nên yếu đuối.
"Tô Tài nhân," Hoàng đế hỏi, giọng nói hiếm hoi mang theo sự quan tâm. "Sắc mặt ngươi không tốt. Xảy ra chuyện gì sao?"
Lạc Y cúi đầu, cố ý để giọng nói có chút run rẩy (nhờ vào sự tác động nhẹ của độc dược). "Khải bẩm Hoàng thượng, thần nữ... thần nữ cảm thấy có chút bất lực. Trong Cung Đấu này, trí tuệ chỉ là lý thuyết, còn tình cảm và sự sủng ái mới là sự thật."
Lời nói này của nàng là một cú sốc đối với Mộ Dung Tần. Ngài đã nghĩ rằng nàng đã vượt qua khỏi sự tầm thường, nhưng giờ đây, nàng lại rơi vào vòng xoáy của sự ghen ghét. Sự bí ẩn tan vỡ.
"Ngươi... đã bắt đầu mất đi sự Tự Chủ của mình sao?" Mộ Dung Tần hỏi, giọng nói mang theo sự thất vọng rõ ràng.
Lạc Y trả lời: "Sự Tự Chủ cần một mục tiêu để duy trì, Hoàng thượng. Khi mục tiêu bị mờ đi, sự Tự Chủ cũng sẽ lung lay. Thần nữ không thể hiểu được, làm thế nào để tìm thấy... sự thật ở nơi này."
Lợi dụng lúc Mộ Dung Tần đang thất vọng và mất cảnh giác, Lạc Y tập trung linh lực Băng Cực Hàn vào một khe hở trong phòng. Nàng muốn dò xét một lần nữa Trận Pháp Kim Long. Nàng phải hành động nhanh, trước khi độc dược Mạn Xà Hương làm suy yếu hoàn toàn khả năng kháng cự của nàng.
Đúng lúc đó, Mộ Dung Tần đứng dậy, đi về phía nàng. Lạc Y căng thẳng tột độ.
"Sự thật?" Hoàng đế lặp lại, ánh mắt ngài trở nên lạnh lùng và đa nghi hơn. "Nếu ngươi khao khát sự thật, ngươi phải tìm kiếm nó bằng chính đôi tay mình."
Ngài đột nhiên vươn tay, chạm vào chiếc đai lưng của Lạc Y. Bàn tay của Hoàng đế ấm áp và mạnh mẽ. Khoảnh khắc chạm vào chiếc đai lưng, Mộ Dung Tần cảm nhận được một luồng khí hỗn loạn và một chút mùi hương thoang thoảng.
Lạc Y giật mình, linh lực bị kích động, nàng lùi lại một bước, nhưng không thể giấu được một thoáng hoảng loạn trong mắt.
Mộ Dung Tần thu tay về, ánh mắt lại trở nên khó dò. Ngài đã nhận ra chiếc đai lưng là quà của Lục Quý Phi. Ngài cũng cảm nhận được sự bất thường trong tâm trí Lạc Y, nhưng không xác định được đó là độc dược hay sự rối loạn tinh thần.
"Tô Tài nhân," ngài nói. "Trẫm không muốn thấy ngươi biến thành một nữ nhân tầm thường vì tình cảm và sự ghen tị. Hãy giữ lại sự khác biệt của ngươi."
Ngài phất tay: "Trẫm ban cho ngươi quyền được vào Thư Phòng nhỏ bên ngoài Tàng Thư Các để đọc sách. Ngươi nói muốn tìm sự thật, hãy tìm nó trong sách. Nhưng nhớ kỹ, chỉ có thể đọc sách do trẫm cho phép. Đó là giới hạn của ngươi."
Mộ Dung Tần đã thất vọng về sự "yếu đuối" của Lạc Y, nhưng lại ban cho nàng một đặc quyền lớn hơn cả sủng ái. Thư Phòng nhỏ đó chính là cánh cửa dẫn tới Tàng Thư Các. Lạc Y đã thành công trong âm mưu lợi dụng độc dược để thu hút sự xót thương (tình cảm) và đổi lấy cơ hội tiếp cận mục tiêu.