Thư Phòng được ban cho Tô Tài nhân không lớn, nằm ở cuối hành lang hẹp, áp lưng vào bức tường cấm của Tàng Thư Các. Nó tối tăm và phủ đầy bụi thời gian, chỉ có một giá sách gỗ lim lớn chứa đựng những cuốn sách cũ kỹ mà Hoàng đế Mộ Dung Tần cho phép nàng đọc: các bộ sử ký triều đại, các ghi chép về địa lý, và một số luận thuyết triết học cổ đại.
Lạc Y bước vào. Mùi giấy mục và mực cũ lập tức xộc lên mũi, nhưng nàng lại thấy thoải mái hơn ở Lãnh Nguyệt Các. Nàng biết, cánh cửa này là cơ hội vàng.
Nàng bắt đầu công việc. Trong khi các phi tần khác dùng thời gian rảnh để thêu thùa, trang điểm, hoặc gửi gắm tình cảm qua những lời nịnh hót, Lạc Y vùi đầu vào đống sách. Nàng không tìm kiếm thông tin về binh pháp hay chính sự; mục tiêu của nàng là tìm kiếm những ngôn từ bị che giấu, những ám chỉ về Ngũ Hành, về Trận Pháp, và về Tiên Hiệp.
Mộ Dung Tần chỉ cho phép nàng đọc các bản sao chép thông thường, nhưng Lạc Y lại có lợi thế Tiên Hiệp của người tu luyện Băng Cực Hàn. Nàng tập trung linh lực vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua các trang sách. Linh lực Băng Cực Hàn của nàng có khả năng cảm nhận được những dao động năng lượng còn sót lại, dù là nhỏ nhất.
Sau ba ngày miệt mài, nàng phát hiện ra một sự thật quan trọng trong một cuốn Đại Hoang Dị Chí ghi chép về nghi lễ tế trời cổ: Trận Pháp Kim Long không phải là một pháp trận phòng thủ thuần túy.
Trong những đoạn chữ cổ mờ nhạt, Lạc Y đọc được: "Long Hồn lấy Huyết Mạch làm cọc, lấy Tâm Thần làm nhãn. Trấn giữ Thiên Nguyên, kéo dài Đế Thọ, vạn sự quy nhất."
Nàng đặt cuốn sách xuống, lòng chấn động. Kim Long Trận là một pháp trận Huyết Tế Dưỡng Sinh khổng lồ. Nó không chỉ bảo vệ Linh Dược Cửu Chuyển trong Tàng Thư Các, mà còn hấp thụ linh khí của đất trời và kéo dài tuổi thọ của người nắm giữ Thần Phù – tức là Mộ Dung Tần. Điều này giải thích tại sao Hoàng đế lại lạnh lùng và ẩn giấu bí mật như vậy; ngài đang bị trói buộc vào trận pháp này.
Hơn thế nữa, "Long Hồn lấy Huyết Mạch làm cọc" có nghĩa là trận pháp được neo giữ bằng dòng máu Hoàng tộc. Đây là lý do Mộ Dung Tần không thể rời xa Hoàng cung. Nếu nàng tấn công trận pháp, nó sẽ phản vệ lại bằng cách rút sinh lực của ngài.
Mục tiêu của Lạc Y không phải là giết Hoàng đế. Nàng cần Linh Dược để cứu sư phụ. Để lấy được Linh Dược, nàng phải làm suy yếu trận pháp mà không làm tổn thương Mộ Dung Tần. Bài toán từ Kiếm Hiệp đã chuyển thành bài toán Tình Cảm và Tiên Hiệp phức tạp.
Trong khi đó, âm mưu Cung Đấu từ Lục Quý Phi đã đạt đến cấp độ mới.
Quý Phi không hài lòng với việc Lạc Y chỉ bị "tâm lý bất ổn" mà lại được ban đặc quyền. Nàng ta ra lệnh cho Hồng Điệp theo dõi Lạc Y sát sao, và nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của sự vi phạm quy tắc Thư Phòng – dù chỉ là một cuốn sách bị di chuyển – thì phải lập tức báo cáo.
Một buổi chiều, Lạc Y đang lật giở một cuốn sổ tay cũ kỹ về công trình kiến trúc Hoàng cung. Nàng nhận thấy Hồng Điệp đang đứng ngoài cửa, cố gắng nghe trộm. Lạc Y quyết định lợi dụng sự giám sát này.
Nàng cố ý lẩm bẩm, giọng nói run run: "Hoàng thượng... tại sao ngài lại lạnh lùng đến vậy? Thiếp đã cố gắng làm mọi thứ để khiến ngài vui lòng... nhưng ngài chỉ quan tâm đến những chuyện vô vị này..."
Nàng sau đó cố ý mở cuốn sổ tay về kiến trúc, che giấu các ký hiệu Tiên Hiệp mà nàng đang tìm kiếm, và để lộ một trang có vẽ phác thảo về Càn Thanh Cung cùng một vài ghi chú mơ hồ về "trùng tu".
Tối hôm đó, Hồng Điệp vội vã báo cáo cho Quý Phi rằng Tô Tài nhân đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi tình cảm và quyền lực. "Nàng ta đang cố gắng tìm kiếm sơ hở trong kiến trúc Càn Thanh Cung để tìm cách quyến rũ Hoàng thượng, hoặc tệ hơn, tìm chỗ đặt độc."
Lục Quý Phi cười khẩy. "Tốt. Nó đã trở thành một nữ nhân tầm thường rồi. Hãy chuẩn bị. Ta sẽ dùng việc 'trùng tu' này để đẩy ả vào bẫy, khiến Hoàng thượng thất vọng hoàn toàn."
Khoảng nửa đêm, một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại hành lang dẫn đến Thư Phòng. Đó là Mộ Dung Tần. Ngài không mặc long bào, chỉ khoác một chiếc áo lụa đen giản dị. Ngài bước đi không tiếng động, nhưng Lạc Y, bằng giác quan Tiên Hiệp, đã nhận ra ngay lập tức.
Mộ Dung Tần bước vào, thấy Lạc Y đang ngủ gục bên bàn, đầu gối lên một cuốn sử ký. Hình ảnh này khiến sự thất vọng của ngài giảm đi, thay vào đó là sự mềm lòng hiếm có. Ngài đứng lặng nhìn nàng.
Ngài nhẹ nhàng rút cuốn sách ra khỏi tay nàng. Đó là cuốn Tư Trị Thông Giám của triều đại trước.
"Tô Tài nhân," ngài khẽ gọi.
Lạc Y mở mắt, ánh mắt nàng vẫn có chút mệt mỏi giả tạo (do ảnh hưởng của Mạn Xà Hương), nhưng khi nhìn thấy ngài, nàng lập tức quỳ xuống.
"Thần nữ thất lễ, xin Hoàng thượng thứ tội."
"Ngươi ở đây đọc những cuốn sách khô khan này làm gì?" Mộ Dung Tần hỏi, giọng nói trầm thấp.
"Bẩm Hoàng thượng," Lạc Y đáp. "Thần nữ đang tìm kiếm Nguyên lý Điều Hành. Trong sự hỗn loạn của triều chính, thần nữ muốn hiểu rõ, làm thế nào một vị Hoàng đế có thể đạt được sự Cân Bằng Tuyệt Đối giữa các thế lực. Nó giống như nguyên lý Kiếm Hiệp – làm thế nào để mũi kiếm giữ được sự ổn định khi đối mặt với vô số kẻ thù."
Mộ Dung Tần bất ngờ trước sự liên hệ này. Ngài đưa tay ra, chạm vào thanh Thanh Long Kiếm đang treo trên tường. "Ngươi hiểu về Kiếm Hiệp?"
"Dạ," Lạc Y nói dối một nửa. "Thần nữ hiểu về triết lý của nó. Kiếm pháp cao nhất không phải là đánh bại đối thủ, mà là Điều Khiển không gian xung quanh để đối thủ tự rơi vào thất bại. Đó là sự Tự Chủ trong hành động."
Mộ Dung Tần chợt hiểu ra một điều. Lạc Y có thể thất bại trong Cung Đấu vì tình cảm, nhưng trí tuệ của nàng lại nằm ở một cấp độ khác, vượt xa mọi phi tần.
"Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì để 'Điều Khiển' Trận Pháp Kim Long?" Ngài đột ngột hỏi, ánh mắt sắc như dao. Ngài đang thăm dò nàng một lần nữa, xem nàng có biết về bí mật Tiên Hiệp hay không.
Lạc Y tĩnh lặng, nàng biết đây là thời khắc quan trọng. Nàng dùng kiến thức Tiên Hiệp che giấu bằng ngôn ngữ triết học: "Khải bẩm Hoàng thượng, một trận pháp càng vĩ đại, điểm yếu càng nằm ở sự Cân Bằng. Long là Kim-Hỏa. Để Điều Khiển, không cần phá hủy, mà cần đưa vào một yếu tố Dưỡng Sinh thứ năm, một thứ thuộc tính Mộc hoặc Thủy cực mạnh, để tạo ra một vòng tuần hoàn mới. Nơi có sự sống, nơi đó có thể Điều Khiển."
Mộ Dung Tần mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa sự bí ẩn và nguy hiểm. "Ngươi không làm trẫm thất vọng. Sự yếu đuối chỉ là bên ngoài, nhưng linh hồn của ngươi vẫn là một lưỡi kiếm sắc bén."
Ngài đặt cuốn sách lên bàn, rồi rời đi.
Sau khi Mộ Dung Tần đi khuất, Lạc Y mới thực sự thở phào. Nàng đã thành công trong việc gieo rắc ý tưởng về Ngũ Hành Điều Khiển vào tâm trí ngài, khiến ngài tin rằng nàng đang giúp đỡ ngài, chứ không phải phá hủy.
Nàng quay lại cuốn Đại Hoang Dị Chí lúc nãy. Lợi dụng sự phân tâm của Mộ Dung Tần, nàng đã dùng linh lực Băng Cực Hàn cực mạnh, ngay lập tức giải phong ấn một ký hiệu nhỏ trên gáy sách.
Vụt!
Một luồng sáng xanh biếc lóe lên, và Lạc Y nhìn thấy. Đó là một bản đồ mờ nhạt, vẽ một vòng tròn Ngũ Hành trên nền Hoàng cung, với một điểm sáng nhỏ được đánh dấu ở phía Tây Bắc – chính là Thư Phòng nàng đang đứng.
Đoạn văn chú thích được viết bằng cổ ngữ Tiên Hiệp: "Kim Long Hồn chỉ yếu khi gặp Mộc (Gỗ) từ vật Thần Mộc Cổ Lực và Tinh Thủy (Nước) từ Băng Hồn. Phải dùng hai thứ này để tạo ra Nhãn Trận Vãng Lai trong lúc Dưỡng Sinh đạt đỉnh."
Lạc Y nắm chặt bàn tay. Nàng đã có manh mối về Nhãn Trận (Eye of the Array) và hai vật phẩm Tiên Hiệp mà nàng cần tìm: Thần Mộc Cổ Lực (Gỗ, Mộc) và Băng Hồn (Nước, Thủy).
Thần Phù vẫn là chìa khóa cuối cùng. Nàng biết, nó nằm rất gần Mộ Dung Tần, có lẽ là một phần không thể thiếu trong chiếc long bào của ngài, hoặc được cất giấu trong Tàng Thư Các. Nhiệm vụ của nàng giờ đây là: tìm Thần Mộc Cổ Lực và Băng Hồn, đồng thời tiếp tục duy trì vỏ bọc Cung Đấu đầy tình cảm để gần gũi Hoàng đế.