Sau khi tìm ra manh mối về Thần Mộc Cổ Lực và Băng Hồn, Tô Lạc Y biết rằng nàng không thể ngồi yên trong Thư Phòng đọc sách được nữa. Càng kéo dài, nguy cơ Linh Dược Cửu Chuyển bị trận pháp hấp thụ càng cao, và sư phụ nàng càng nguy hiểm. Nàng phải hành động.
Vỏ bọc Cung Đấu đã được thiết lập: một Tài nhân yếu đuối, bị tình cảm chi phối, đang bị thất sủng và dùng sách vở để trốn tránh thực tại. Giờ đây, nàng cần lợi dụng vỏ bọc đó để tạo ra sự vắng mặt không bị nghi ngờ.
Đêm đó, Lạc Y cố ý nói với Hồng Điệp rằng nàng cảm thấy ngột ngạt, muốn ra Ngự Hoa Viên tĩnh tâm, dù đã là nửa đêm. Hồng Điệp lập tức báo cáo về Lục Quý Phi. Đây chính xác là điều Lạc Y muốn: Quý Phi sẽ chỉ nghĩ nàng đang diễn kịch buồn bã để thu hút sự chú ý của Hoàng đế.
Trong bóng tối dày đặc của Ngự Hoa Viên, Lạc Y tìm đến một điểm mù của Kim Long Trận mà nàng đã xác định từ bản đồ cổ. Nó nằm gần một bức tường cũ kỹ, nơi linh khí bị suy yếu do có một nhánh mạch nước ngầm chảy qua (thuộc tính Thủy tự nhiên).
Nàng triệu hồi linh lực Băng Cực Hàn dồn vào lòng bàn tay. Khác với việc tấn công trực diện, nàng dùng linh lực để tạo ra một lớp áo che chắn vô hình, khiến cơ thể nàng trở nên lạnh lẽo và gần như không tồn tại đối với Trận pháp. Nàng trượt qua bức tường như một bóng ma, không để lại bất kỳ dao động nào. Ngay cả Mộ Dung Tần, người đang ngủ ở Càn Thanh Cung, cũng không hề hay biết.
Ra khỏi cung cấm, Lạc Y lập tức thay đổi. Bộ y phục tú nữ màu xanh nhạt được thay bằng bộ đồ Kiếm Hiệp màu đen tuyền, tóc búi gọn gàng. Nàng trở lại là Tô Lạc Y, nữ hiệp khách lạnh lùng.
Mục tiêu đầu tiên của nàng là Phố Cổ Dược, nơi nổi tiếng bán các loại thảo dược quý hiếm và vật phẩm phong thủy cổ. Manh mối từ sách cổ cho thấy Thần Mộc Cổ Lực là một loại gỗ hóa thạch có tuổi đời hàng vạn năm, có thể được dùng làm vật phẩm trấn yểm hoặc trang trí.
Phố Cổ Dược về đêm vẫn tấp nập những kẻ buôn lậu và các nhân vật Giang Hồ bí ẩn. Lạc Y bước đi giữa đám đông, linh lực Băng Cực Hàn bao bọc quanh người, khiến mọi ánh mắt dò xét đều trượt qua nàng.
Nàng tìm đến Tiệm Cổ Vật Tụ Linh, nơi chuyên thu mua các vật phẩm có linh khí. Lão chủ tiệm, một người đàn ông râu tóc bạc phơ, lập tức nhận ra khí chất khác thường của Lạc Y.
"Nữ hiệp tìm kiếm thứ gì quý hiếm đến mức phải hạ cố đến đây lúc nửa đêm?" Lão chủ hỏi, giọng đầy kinh nghiệm.
"Thần Mộc Cổ Lực," Lạc Y nói thẳng, không vòng vo.
Khuôn mặt lão chủ tiệm biến sắc. "Thứ đó... đã tuyệt chủng từ hàng ngàn năm rồi. Trừ phi... là vật phẩm bị thất lạc từ Hoàng cung."
Lạc Y biết rằng Thần Mộc Cổ Lực có thể vẫn nằm trong Tàng Thư Các, nhưng nếu có thể tìm được một mảnh nhỏ bên ngoài, nàng sẽ có thêm manh mối. Tuy nhiên, lão chủ tiệm lắc đầu. "Chỉ có một thông tin liên quan. Đêm nay, một phái Kiếm Hiệp đã tuyên bố tìm thấy một vật phẩm có 'cốt Mộc' ở một ngôi đền đổ nát phía Tây thành. Bọn chúng đang tranh giành."
Lạc Y nhanh chóng di chuyển đến ngôi đền. Nàng không muốn can thiệp vào chuyện Giang Hồ, nhưng nếu vật phẩm đó có liên quan đến Thần Mộc Cổ Lực, nàng phải hành động.
Quả nhiên, tại đền thờ cũ kỹ, một cuộc giao tranh Kiếm Hiệp đang diễn ra ác liệt. Một nhóm mặc đồ đen (tàn dư của một phái hắc đạo bị Hoàng đế truy lùng) đang tấn công một gia tộc nhỏ để đoạt lấy một chiếc hộp gỗ.
Trong lúc hỗn chiến, chiếc hộp gỗ bị rơi ra. Lạc Y, từ trên mái đền, dùng linh nhãn quan sát. Nàng cảm nhận được một luồng khí Mộc cực mạnh tỏa ra từ chiếc hộp. Đây chính là mảnh vỡ của Thần Mộc Cổ Lực, dù không phải vật phẩm hoàn chỉnh, nó vẫn rất có giá trị.
Nàng chuẩn bị ra tay, nhưng bỗng nhiên dừng lại.
Một bóng người khác đã xuất hiện. Hắn ta mặc y phục màu xám tro, đeo một mặt nạ đồng che nửa mặt, tay cầm một thanh trường kiếm không vỏ. Kiếm pháp của hắn ta vừa nhanh, vừa mạnh mẽ, mang theo khí chất của sự Căm Hận và Đế Vương.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã áp đảo toàn bộ nhóm hắc y. Khi hắn ta vung kiếm, Lạc Y cảm nhận được linh lực của hắn cũng thuộc dạng Băng nhưng lại pha lẫn Lửa – một sự kết hợp cực kỳ hiếm có, như thể Mộ Dung Tần và chính nàng hợp lại.
Người đó nhặt chiếc hộp gỗ lên. Ánh mắt hắn ta sắc lạnh, quét qua mái đền nơi Lạc Y đang ẩn mình.
Lạc Y căng thẳng. Hắn ta đã cảm nhận được sự hiện diện của nàng. Nàng không thể lộ linh lực, càng không thể để lộ thân phận Tô Tài nhân. Nàng lập tức chuyển hóa linh lực Băng Cực Hàn, biến nàng trở thành một tảng đá lạnh giá vô tri.
Người đàn ông mặt nạ dừng lại, ánh mắt hắn dán chặt vào vị trí của Lạc Y, như đang phân vân.
Cuối cùng, hắn ta cười lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, đầy mỉa mai, vang vọng trong đêm: "Cung cấm đã bắt đầu phái nữ nhân ra ngoài hành sự sao? Thật thú vị."
Hắn ta gọi chiếc hộp gỗ là Cổ Lực Chi Mộc và nhanh chóng biến mất vào màn đêm, để lại Lạc Y cùng đống hỗn loạn.
Lạc Y thất bại. Nàng không chỉ không lấy được Thần Mộc Cổ Lực, mà còn bị một nhân vật bí ẩn phát hiện và cảnh báo. Hắn ta gọi nàng là "người của cung cấm," cho thấy hắn ta biết về thế giới Cung Đấu và có thể là một tàn dư Kiếm Hiệp có thâm thù với Hoàng tộc. Nàng biết hắn sẽ là một chướng ngại vật lớn cho nhiệm vụ của mình, có lẽ còn hơn cả Lục Quý Phi.
Lúc rạng đông, Lạc Y trở về cung bằng con đường cũ, sử dụng triệt để linh lực Băng Cực Hàn để xóa mọi dấu vết. Nàng về đến Lãnh Nguyệt Các, thay lại y phục tú nữ và gỡ bỏ bùa chú che giấu, trở lại làm Tô Tài nhân có chút mệt mỏi.
Tuy nhiên, nàng đã mắc một sai lầm nhỏ. Vết rách trên gấu áo ngoài do một mảnh ngói vỡ khi giao chiến đã bị nàng bỏ sót.
Mộ Dung Tần, người luôn có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén đối với mọi sự kiện trong cung, đã phát hiện ra sự bất thường. Ngài biết Lạc Y đã vắng mặt.
Khi Lạc Y đang ngồi trong Thư Phòng, Mộ Dung Tần bước vào. Ánh mắt ngài lạnh lùng hơn bao giờ hết, không còn sự thất vọng, mà là sự nghi ngờ.
Ngài không hỏi nàng đi đâu. Ngài chỉ nhìn vào chiếc bàn, nơi Lạc Y đã để lại cuốn sổ tay cũ.
"Tô Tài nhân," ngài nói, giọng nói nặng trịch. "Trẫm nghe nói ngươi đã ra Ngự Hoa Viên lúc đêm khuya?"
"Khải bẩm Hoàng thượng, dạ. Thần nữ cảm thấy bất an, chỉ muốn hít thở không khí lạnh." Lạc Y đáp, cúi đầu.
Mộ Dung Tần không nói gì. Ngài chỉ đưa tay, nhẹ nhàng nhặt lên một vật nhỏ đang nằm trên mặt bàn – một lông vũ màu xám (loại lông vũ trang trí hiếm gặp, chỉ có ở Phố Cổ Dược).
Lạc Y run rẩy trong lòng. Nàng đã mang theo một chút bụi bẩn của Giang Hồ vào cung.
"Ngươi muốn trẫm tin rằng," Mộ Dung Tần nói, giọng đầy nguy hiểm, "một chiếc lông vũ của Kiếm Hiệp lại rơi vào Ngự Hoa Viên của trẫm, chỉ vì một tài nhân đang bất an vì tình cảm tầm thường sao?"
Ngài tiến lại gần nàng, đặt chiếc lông vũ lên tóc nàng, ngón tay ngài lướt qua gáy nàng, nơi nàng thường xuyên phải che giấu bùa chú phong ấn.
"Nếu ngươi không phải là phi tần, Tô Lạc Y," Mộ Dung Tần thì thầm, sát bên tai nàng. "Ngươi là ai? Và ngươi muốn gì từ Kim Long Trận?"
Cánh cửa Tình Cảm đã mở ra một chút, nhưng cánh cửa Tiên Hiệp lại đứng trước nguy cơ bị phá vỡ. Lạc Y biết, nàng phải đưa ra một hành động táo bạo tiếp theo để che lấp sự nghi ngờ này.