Ngón tay cái của Mạnh Đông lướt nhẹ trên môi Hạ Nguyệt, nhẹ như một chiếc lông vũ, nhưng lại mang sức nặng của cả một lời thề. Cô cảm thấy cơ thể mình rung lên, không phải vì lạnh, mà vì một luồng điện chạy dọc sống lưng, đánh thức mọi giác quan đang ngủ quên. Cái chạm này, đơn giản đến mức không thể coi là vượt giới hạn, lại là sự thách thức tột độ.
Cô mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng đêm. Căn phòng im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim hỗn loạn của chính mình.
"Đông," cô thì thầm, giọng cô mỏng manh và yếu ớt. Cô muốn nói, “Dừng lại đi,” nhưng điều cô thốt ra lại là: “Anh đang làm gì vậy?”
"Chơi trò chơi," anh đáp lại, giọng anh khàn hơn cả tiếng gió đêm. "Và đây là một phần của hình phạt cho kẻ thua cuộc: Phải thừa nhận sự thật."
"Sự thật gì?"
"Rằng cậu không hề ổn với đêm nay," Đông nói, anh nghiêng người sát hơn, hơi thở ấm áp mang theo mùi bạc hà thoang thoảng phả vào tai cô. "Rằng việc ở gần tớ thế này khiến cậu cảm thấy điều gì đó khác thường hơn là sự an toàn của một người bạn. Cậu đã cố gắng rất nhiều để lừa dối bản thân, Nguyệt."
Lời nói của anh là một sự thao túng cảm xúc tinh vi. Anh không nói anh muốn gì, anh chỉ nói cô đang cảm thấy gì. Điều đó khiến cô không thể phủ nhận, bởi vì mọi lời anh nói đều đúng một cách đáng sợ.
Hạ Nguyệt cảm thấy một sự nổi loạn dâng lên. Cô không muốn bị nhìn thấu, không muốn bị kiểm soát. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận khao khát được buông thả đang bùng cháy dữ dội. Cô đã quá mệt mỏi với việc giữ gìn hình tượng.
"Tớ ghét cái cách anh luôn kiểm soát mọi thứ," cô bật ra, giọng cô run rẩy. "Kể cả cảm xúc của tớ."
Đông cười khẽ, lần này, tiếng cười của anh không hề vui vẻ, mà mang đầy vẻ chiếm hữu. "Cảm ơn vì lời thú nhận. Nhưng tớ không kiểm soát cảm xúc của cậu, Nguyệt. Tớ chỉ giải phóng những thứ cậu đã cố gắng khóa chặt. Và bây giờ, tớ sẽ chấp nhận phần thưởng của tớ."
Trước khi Hạ Nguyệt kịp phản ứng, hoặc kịp nghĩ ra bất kỳ lời biện minh nào, Đông đã dùng tay kia giữ lấy gáy cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, và kéo cô lại gần.
Môi anh chạm vào môi cô.
Đó không phải là nụ hôn vội vàng, bất ngờ của những người mới yêu. Đó là một nụ hôn chậm rãi, thăm dò và nguy hiểm. Nó mang đầy tính chất chiếm đoạt và quyền lực mà anh đã tích lũy suốt bao năm làm bạn thân của cô.
Hạ Nguyệt ban đầu chống cự, tay cô nắm chặt ga giường, cố gắng đẩy anh ra. Nhưng sự tuyệt vọng và cô đơn đã bủa vây cô suốt cả đêm đã tìm được lối thoát trong nụ hôn này. Ngay lập tức, sự giận dữ chuyển thành sự đầu hàng ngọt ngào.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp, mùi hương bạc hà quen thuộc nhưng giờ đây lại mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. Nụ hôn của anh không vồ vập, mà từ từ bóc tách lớp vỏ phòng vệ của cô. Anh dường như đang cố gắng đọc vị cảm xúc của cô thông qua hành động này, từng chút một, chậm rãi và chắc chắn.
Hạ Nguyệt buông lỏng người, cô đưa tay lên, không phải để đẩy ra, mà để ôm lấy vai anh, kéo anh sát hơn vào không gian cá nhân của mình. Sự chấp nhận vô điều kiện này là lời thú nhận lớn nhất mà cô có thể đưa ra. Cô đã bước qua ranh giới.
Trong khoảnh khắc đó, Mạnh Đông ngừng lại.
Anh chỉ giữ cô sát bên môi anh, trán chạm trán. Hơi thở của cả hai đều gấp gáp và nặng nề.
"Đủ rồi," anh nói, giọng anh gần như là một tiếng rên rỉ nghẹt thở.
Hạ Nguyệt bối rối. Cô mở mắt, nhìn thấy sự đấu tranh nội tâm hiện rõ trong đôi mắt anh. Anh cũng không hề ổn. Anh cũng đang chịu đựng sự căng thẳng của trò chơi này.
"Sao lại dừng?" Cô hỏi, giọng cô chứa đầy sự khiêu khích và thách thức mới mẻ. Cô đang lấy lại quyền kiểm soát bằng cách ép anh phải thừa nhận khao khát của chính mình.
Đông buông cô ra, anh xoay người nằm ngửa, cánh tay che lấy mắt. Cơ thể anh vẫn căng như dây đàn.
"Bởi vì nếu tiếp tục, sẽ không thể quay lại được nữa," anh nói. "Và tớ không muốn lợi dụng lúc cậu yếu đuối. Nụ hôn này là sự xác nhận rằng trò chơi đã thay đổi. Nó đủ để tớ biết."
"Biết gì?"
"Biết rằng," Đông buông tay xuống, quay sang nhìn cô bằng một cái nhìn sở hữu và nghiêm túc, "từ giây phút này, chúng ta không còn là bạn bè bình thường nữa. Cậu đã nếm vị cấm kỵ rồi, Nguyệt. Và tớ biết, cậu sẽ muốn nếm lại lần nữa."
Anh không nói thêm lời nào, chỉ xoay lưng lại, nhưng lần này, anh không còn giữ khoảng cách. Anh nằm sát, lưng anh áp vào người cô. Đó là một hành động chiếm hữu im lặng.
Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của anh và dư vị nụ hôn trên môi. Cô biết, câu chuyện chia tay của cô đã bị lu mờ hoàn toàn bởi mối nguy hiểm mới này. Trò chơi đã được nâng cấp, và cô chính thức là người đã muốn bị thua cuộc.