qua đêm nhà thằng bạn

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng ban mai đầu tiên len lỏi qua khe cửa sổ, cắt ngang căn phòng studio thành hai nửa rõ rệt: nửa còn chìm trong bóng tối của đêm qua, và nửa đã bị phơi bày dưới ánh nắng vàng nhạt.

Hạ Nguyệt tỉnh giấc, đầu tiên cô cảm nhận được sự nặng nề và ấm áp không thể chối cãi đang đè lên cô. Cô mở mắt ra và thấy mình đang nằm quay vào lưng Mạnh Đông. Cánh tay anh, to lớn và vững chắc, đang ôm ngang eo cô một cách vô thức, giữ cô áp sát vào người anh.

Sự sắp xếp này, trong ánh sáng ban ngày, không còn là sự căng thẳng gợi cảm của đêm tối, mà là một sự thân mật trần trụi và rõ ràng đến mức khiến cô muốn co rúm lại.

Hạ Nguyệt nhẹ nhàng nín thở, cố gắng dịch chuyển. Ngay lập tức, Đông khẽ cựa quậy, cánh tay anh siết nhẹ cô hơn một chút. Anh chưa tỉnh giấc hoàn toàn, nhưng hành động của anh đã khẳng định một sự thật: khoảng cách vật lý giữa họ đã bị xóa bỏ một cách tự nhiên. Sau nụ hôn đêm qua, cơ thể họ đã tự ý thức tìm kiếm sự gần gũi.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu khuôn mặt đang nóng bừng. Dư vị của nụ hôn vẫn còn đọng lại. Nó không chỉ là sự tiếp xúc môi, mà là sự thừa nhận chung về một khao khát cấm kỵ.

Cuối cùng, cô rón rén thoát ra khỏi vòng tay anh. Vừa rời xa hơi ấm của anh, cô đã cảm thấy một sự trống rỗng và lạnh lẽo lạ thường.

Cô vội vàng bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Trong gương, khuôn mặt cô không hề có vẻ hối hận hay sợ hãi, mà là sự bối rối, kích thích, và một sự mong đợi không thể gọi tên. Cô đưa tay chạm lên môi, nơi vẫn còn cảm giác tê dại.

Mình đã làm gì vậy? Cô tự hỏi. Mình đã phản bội người yêu cũ (dù đã chia tay), hay phản bội chính ranh giới của mình?

Khi Hạ Nguyệt bước ra, Đông đã tỉnh. Anh đang ngồi trên giường, tóc tai rối bù, nhưng ánh mắt anh hoàn toàn tỉnh táo và sắc lạnh. Anh không hề ngượng ngùng, không hề né tránh. Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo một sự chiếm hữu mới.

"Ngồi xuống đây," anh ra lệnh, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng không cho phép sự từ chối.

Hạ Nguyệt cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Cô chậm rãi tiến lại mép giường, ngồi xuống cách anh một khoảng vừa phải.

"Ăn sáng trước đi..." Cô đề nghị, cố gắng kéo câu chuyện về phía sự bình thường.

"Không cần," Đông lắc đầu. "Chúng ta cần nói chuyện. Cậu nghĩ nụ hôn đêm qua là gì, Nguyệt?"

"Là... một sai lầm trong lúc tớ yếu lòng. Tớ sẽ quên nó đi. Chúng ta sẽ quay lại làm bạn thân." Cô cố gắng nói một cách dứt khoát nhất có thể.

Đông cười khẽ, nụ cười đó không hề vui vẻ, mà mang đầy vẻ mỉa mai. Anh nghiêng người tới, thu hẹp khoảng cách. Anh không chạm vào cô, nhưng sức nặng của sự hiện diện của anh đã đè ép cô.

"Sai lầm?" Anh chất vấn. "Cậu có thấy nó là sai lầm khi cậu đáp lại không? Cậu có thấy nó là sai lầm khi tớ ôm cậu ngủ không? Cậu đã tìm kiếm sự gần gũi đó, Nguyệt. Đừng lừa dối tớ, và quan trọng hơn, đừng lừa dối chính cậu."

"Nhưng..."

"Không có nhưng," Đông ngắt lời cô. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc vương trên má cô, hành động đó vừa ngọt ngào vừa mang tính áp đặt. "Mối quan hệ bạn bè cũ đã chết. Kể từ đêm qua, chúng ta đã bước vào một trò chơi mới, và luật lệ do tớ đặt ra."

Hạ Nguyệt cảm thấy hoảng loạn. "Luật lệ gì cơ?"

"Luật lệ của sự thân mật không tên," Đông giải thích, đôi mắt anh khóa chặt lấy cô. "Tớ sẽ không đòi hỏi cậu phải làm bạn gái tớ, không công khai với ai, nhưng cậu phải chấp nhận:

Sự Gần Gũi Không Thể Phủ Nhận: Khi chúng ta ở cùng nhau trong không gian riêng tư, cậu không được phép tạo khoảng cách vật lý với tớ.

Sự Thật Tuyệt Đối: Cậu phải trung thực với cảm xúc của cậu đối với tớ. Không được phép né tránh hay giả vờ đó chỉ là tình bạn.

Tớ Có Quyền Ưu Tiên: Cho đến khi cậu tìm được một mối quan hệ mới (và nghiêm túc), tớ có quyền làm bất cứ điều gì tớ muốn để thay thế những gì cậu thiếu vắng.

"Điều đó có nghĩa là gì?" Hạ Nguyệt lắp bắp, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Nghĩa là," Đông nói, anh đưa tay nắm lấy tay cô, siết nhẹ. "Nếu tớ muốn một nụ hôn, tớ sẽ có nó. Nếu tớ muốn cậu ở lại, cậu sẽ ở lại. Cậu đã nếm thử vị cấm kỵ, Nguyệt. Giờ thì cậu phải chấp nhận giá phải trả."

Anh đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, không phải là nụ hôn lãng mạn, mà là một dấu ấn sở hữu dứt khoát.

"Cậu có hai lựa chọn," Đông kết luận. "Một là, chấp nhận luật chơi này cho đến khi cả hai chúng ta đều chán. Hai là, đi ra khỏi cửa và không bao giờ nhìn mặt tớ nữa, để mãi mãi giữ lại sự giả dối của tình bạn cũ. Lựa chọn đi, Nguyệt."

Ánh nắng ban mai không làm giảm bớt đi sự căng thẳng, mà chỉ khiến mọi thứ trở nên tàn nhẫn và thực tế hơn. Hạ Nguyệt nhìn vào mắt Đông, cô thấy sự nguy hiểm, khao khát, và một chút yêu thương ẩn sâu.

Cô biết, nếu cô chọn ra đi, cô sẽ ổn. Nhưng cô cũng biết, cô sẽ hối hận vì đã không nắm lấy cơ hội để khám phá chính bản thân mình, khám phá những khao khát mà bấy lâu nay cô đã chôn vùi. Vị cấm kỵ đêm qua đã quá ngọt ngào để cô có thể dễ dàng từ bỏ.

"Tớ..." Cô hít một hơi thật sâu. "Tớ chấp nhận."

Một nụ cười chiến thắng tuyệt đối xuất hiện trên môi Mạnh Đông.

"Tốt," anh thì thầm, nụ cười đó khiến cô rùng mình. "Chào mừng đến với trò chơi của chúng ta, Nguyệt. Luật đầu tiên: Bỏ chiếc áo sơ mi của tớ ra. Chúng ta sẽ đi ăn sáng, và cậu phải dẫn theo tớ như thể tớ là người đàn ông duy nhất trên thế giới này."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×