qua đêm nhà thằng bạn

Chương 5:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Nguyệt bước vào phòng tắm lần thứ hai, lần này để mặc lại bộ quần áo cô đã mặc đêm qua. Chiếc váy liền thân có vẻ hơi nhăn nhúm, và cô cảm thấy mình đang bị phơi bày một cách trần trụi. Chiếc áo sơ mi của Mạnh Đông mang lại cảm giác bảo vệ và thân mật, còn bộ đồ cũ lại nhắc nhở cô về thực tại vừa chia tay và sự lựa chọn đầy mạo hiểm vừa rồi.

Khi cô bước ra, Đông đã thay một chiếc áo khoác denim và quần jeans gọn gàng. Anh đang đứng tựa vào tường, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lại mang một sự đánh giá công khai.

"Đứng yên." Anh ra lệnh nhẹ nhàng, nhưng sự dứt khoát trong giọng nói không cho phép cô phản đối.

Anh tiến lại gần, cúi xuống, tay anh nhẹ nhàng gỡ một sợi chỉ vướng trên vai áo cô. Cái chạm này, tuy vô tội vạ, lại khiến Hạ Nguyệt đứng hình. Hơi ấm của anh, mùi hương quen thuộc, giờ đây được đặt trong một bối cảnh mới, khiến mọi thứ đều trở nên quá mức thân mật.

"Cậu nhìn tớ như thế làm gì?" Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường.

Đông nhếch môi cười nửa miệng. "Quan sát. Xem vị trí mới của cậu. Và nhắc cậu về luật đầu tiên: Cậu không được phép tạo khoảng cách vật lý."

Anh không chỉ nói, anh thực hiện. Anh đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên eo cô. Hành động này không quá thô bạo, nhưng lại ấn định sự sở hữu ngay tại chỗ.

"Chúng ta đi ăn sáng," anh nói, đẩy cô về phía cửa. "Và cậu phải dẫn theo tớ như thể tớ là người đàn ông duy nhất trên thế giới này. Hay nói cách khác, cậu phải hành động như thể cậu thuộc về tớ."

Hạ Nguyệt nuốt khan. Hành động này khó hơn nhiều so với việc hôn anh trong bóng tối. Việc giả vờ làm người yêu trước mặt công chúng đòi hỏi một sự can đảm và một sự thừa nhận mà cô chưa sẵn sàng.

Khi họ bước ra khỏi căn hộ, Đông không rút tay về. Bàn tay anh vẫn đặt ở eo cô, ngón cái anh thỉnh thoảng vuốt nhẹ qua thắt lưng cô, gửi một luồng điện nhẹ dọc cơ thể. Cử chỉ đó quá nhỏ để người ngoài có thể chú ý, nhưng lại là một thông điệp quyền lực trực tiếp gửi đến cô: Anh đang ở đây, và anh đang giữ chặt em.

Hạ Nguyệt cảm thấy một sự xáo trộn cảm xúc kỳ lạ. Một mặt, cô cảm thấy ngượng ngùng và muốn đẩy anh ra; mặt khác, sự quan tâm công khai và sự chiếm hữu này lại mang đến một cảm giác an toàn và được khao khát mà cô chưa từng có.

Họ bước xuống đường, hướng đến quán cà phê quen thuộc. Lẽ ra, trong buổi sáng se lạnh này, hai người bạn thân đi cạnh nhau là chuyện bình thường. Nhưng tay Đông đặt ở eo cô, giữ tốc độ bước đi của cô, khiến mọi thứ trở nên khác biệt.

Khi một người qua đường vô tình bước gần, Đông khẽ kéo cô sát vào người anh hơn. Hành động bảo vệ đó là phản xạ tự nhiên của một người yêu, không phải một người bạn. Hạ Nguyệt ngước nhìn lên khuôn mặt anh, anh vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô thì lại đầy vẻ thỏa mãn. Anh đang tận hưởng việc thao túng cảm xúc của cô.

Đến quán cà phê, họ chọn một chiếc bàn nhỏ ở góc khuất. Đây là nơi họ đã từng ngồi hàng trăm lần, nói về công việc, về bạn bè, và về những mối tình thất bại của cô.

Hạ Nguyệt gọi món, cố gắng giữ giọng điệu bình thản nhất. Đông gọi món, và anh nghiêng người sang để điều chỉnh cổ áo khoác của cô, một lần nữa, rút ngắn khoảng cách của họ.

Khi đồ ăn được mang ra, Hạ Nguyệt theo thói quen lấy điện thoại ra để lướt tin tức.

"Luật thứ ba," Đông nói, giọng anh có một chút cảnh báo. "Khi ở cùng tớ, sự ưu tiên của cậu là tớ. Không phải điện thoại."

Anh không giật điện thoại của cô. Anh chỉ lướt tay trên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Hành động này không hề bạo lực, nhưng lại là sự tước quyền tự do rõ ràng.

Hạ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh đang cố gắng trở thành người yêu của tớ à, Đông?"

"Không," anh đáp. "Tớ đang cố gắng trở thành người khiến cậu không thể quên. Người yêu của cậu sẽ là người khiến cậu bị phân tâm. Tớ là người tập trung mọi sự chú ý của cậu vào tớ. Đó là sự khác biệt giữa bạn bè và khao khát."

Anh đưa tay, gạt nhẹ một sợi tóc trên môi cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi một vết kem nhỏ dính trên mép cô (có thể là kem từ bánh hay cà phê).

"Ăn uống cẩn thận hơn," anh nói. Cử chỉ này tuyệt đối không phải của bạn bè. Nó là sự chăm sóc thân mật chỉ dành cho người yêu, thậm chí là vợ chồng.

Hạ Nguyệt cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Sự quan tâm chi tiết và thân mật này khiến cô hoàn toàn bị tước vũ khí. Cô không biết phải phản ứng thế nào: giận dữ vì bị kiểm soát, hay rung động vì được chăm sóc?

Cô quyết định đáp trả bằng một thử thách. Cô lấy một miếng bánh nhỏ, đưa lên môi anh.

"Nếu anh là người duy nhất trên thế giới này, anh có chấp nhận sự thân mật này không?" cô hỏi, giọng cô chứa đầy sự khiêu khích.

Đông nhìn miếng bánh, sau đó anh nhìn thẳng vào mắt cô. Nụ cười của anh biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm túc tuyệt đối.

Anh từ từ mở miệng, nhưng không cắn miếng bánh. Thay vào đó, anh dùng môi anh chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô, nơi cô đang giữ miếng bánh, rồi nhẹ nhàng liếm một chút kem dính trên đầu ngón tay cô, sau đó mới cắn miếng bánh.

Cử chỉ này gợi cảm đến mức khiến cô muốn hét lên.

"Tớ chấp nhận," anh nói, giọng anh trầm hơn. "Nhưng cậu phải hiểu, Hạ Nguyệt. Mỗi hành động thân mật của cậu là một lời mời. Và tớ không phải là người dễ dàng từ chối lời mời."

Hạ Nguyệt rút tay về, tim cô đập như trống bỏi. Cô đã thua cuộc trong trò chơi này, nhưng sự thua cuộc chưa bao giờ khiến cô cảm thấy khao khát đến thế.

Trở về căn hộ, sự im lặng bao trùm họ lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Không còn sự ngượng ngùng, chỉ còn sự chấp nhận về ranh giới đã bị phá vỡ. Hạ Nguyệt biết, cô cần phải thu dọn đồ đạc và đi tìm chỗ ở mới, nhưng cô lại không thể nhúc nhích.

"Vậy, tớ nên đi tìm chìa khóa nhà tớ thôi," cô nói, cố gắng tỏ ra hợp lý.

"Cần gì phải đi?" Đông hỏi, giọng anh hoàn toàn bình thản. Anh lại đặt tay lên eo cô, kéo cô lại gần. "Luật chơi này vừa mới bắt đầu. Nếu cậu đi bây giờ, trò chơi sẽ kết thúc. Cậu sẽ lại quay về với sự an toàn tẻ nhạt."

"Nhưng..."

"Tớ có một đề xuất," Đông cắt lời cô, ánh mắt anh lóe lên. "Hãy cho trò chơi này thêm 48 giờ. Trong 48 giờ đó, cậu là của tớ, hoàn toàn. Tớ sẽ đưa ra những yêu cầu, và cậu phải tuân theo. Đó là hình phạt cho sự yếu đuối đêm qua của cậu."

Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô.

"Quyền lực rất hấp dẫn, Nguyệt. Và cậu đang ở trong tay tớ."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×