Hạ Nguyệt đứng bất động, câu trả lời "Tớ chấp nhận" vẫn còn văng vẳng trong không khí. Cô biết rõ, khi cô nói từ đó, cô không chỉ chấp nhận một trò chơi, mà cô còn chấp nhận việc đặt sự kiểm soát đối với cảm xúc và cơ thể mình vào tay Mạnh Đông.
"Tốt," Đông nói, nụ cười chiến thắng của anh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc khiến cô rùng mình. Anh rút tay khỏi eo cô, lùi lại một bước, trở lại thành người đàn ông lý trí mà cô quen thuộc. Sự thay đổi đột ngột này khiến Hạ Nguyệt cảm thấy hụt hẫng, như thể cô vừa bị tước đi một sự bảo bọc ấm áp.
"Luật lệ của 48 giờ này đơn giản," Đông bắt đầu, giọng anh đều đều như đang đọc một hợp đồng. "Trong thời gian này, tất cả mọi thứ của cậu – từ đồ dùng, thói quen, đến suy nghĩ – đều được tớ thanh lọc. Mục đích của tớ là dọn dẹp những tàn dư của người cũ và ghi dấu sự chiếm hữu của tớ vào mọi ngóc ngách."
Anh đi về phía tủ quần áo của mình, lấy ra một chiếc vali nhỏ màu xám.
"Yêu cầu đầu tiên, và là luật cơ bản nhất trong 48 giờ," Đông quay lại nhìn cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng lại có một ngọn lửa đen tối bùng cháy. "Cậu phải học cách buông bỏ sự phòng vệ. Mối quan hệ của chúng ta, ngay lúc này, là sự phơi bày hoàn toàn."
Anh đặt vali lên giường, kéo khóa. Bên trong không phải là quần áo, mà là một đống sách, băng đĩa, và một chiếc điện thoại cũ.
"Tớ muốn cậu thay đổi không gian," anh tiếp tục. "Trong căn hộ này, cậu sẽ không được mặc bất cứ thứ gì gợi nhớ đến cuộc sống cũ. Tấm chắn của cậu, Hạ Nguyệt, là quần áo. Đêm nay, cậu sẽ phải từ bỏ nó."
Hạ Nguyệt nuốt khan, cô hiểu ý anh. Cô cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. "Đông, tớ không..."
"Nghe cho hết đã," anh cắt lời, giọng anh cứng rắn, không cho phép cô xen vào. "Tớ không yêu cầu cậu phải trần trụi trước mặt tớ. Tớ yêu cầu cậu từ bỏ quần áo ngủ mà cậu quen thuộc. Kể từ tối nay, cậu chỉ được mặc áo sơ mi của tớ, hoặc không gì cả khi ở dưới chăn. Sự hấp dẫn của cậu không đến từ vẻ ngoài, mà từ sự dễ tổn thương và sự đầu hàng hoàn toàn trước tớ."
Đông tiến lại gần, anh đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
"Điều đó có nghĩa là, không có sự che đậy nào giữa cậu và tớ. Không có quần áo rộng thùng thình để cậu trốn vào. Khi cậu mặc áo của tớ, cậu sẽ luôn nhớ rằng cậu thuộc về không gian của tớ, và cậu đang khoác lên mình sự bảo bọc của tớ. Đó là một cách để tớ đánh dấu lãnh thổ."
Hạ Nguyệt cảm thấy một sự hỗn loạn dâng lên. Yêu cầu này vừa thân mật đến mức đáng sợ, vừa mang tính áp đặt quyền lực tuyệt đối. Cô biết, Đông đang cố gắng dùng sự gần gũi để phá vỡ lớp vỏ lý trí của cô.
"Và đây là yêu cầu thứ hai," Đông nói, anh bỏ tay ra và chỉ vào chiếc vali trên giường. "Tớ đã nghe về việc cậu chia tay. Tớ không muốn kí ức của cậu bị lẫn lộn. Trong 48 giờ này, tớ sẽ đóng vai trò là người tẩy não cho cậu."
Anh lấy ra một quyển sổ tay nhỏ. "Ngay bây giờ, cậu sẽ viết ra năm điều cậu ghét nhất ở người yêu cũ, và năm điều khiến cậu cảm thấy mệt mỏi nhất trong mối quan hệ đó."
"Viết ra để làm gì?"
"Để đốt," Đông trả lời điềm tĩnh. "Tớ muốn cậu nhìn thấy những ký ức xấu xí đó tan thành tro bụi. Sau khi đốt, cậu phải cam kết không bao giờ nghĩ về anh ta nữa khi ở cùng tớ. Sự tồn tại của anh ta sẽ làm ô uế không gian của chúng ta."
Hạ Nguyệt nhíu mày. Sự kiểm soát này đã vượt xa giới hạn của trò chơi. Nó là sự xâm lấn vào nội tâm cô một cách không thể chấp nhận được.
"Đông, tớ không phải là món đồ chơi để anh có thể lau chùi và sắp xếp lại theo ý anh!" cô phản đối, giọng cô có sự giận dữ thật sự.
Anh tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ lại bị rút ngắn. "Đúng. Cậu không phải đồ chơi. Cậu là người phụ nữ của tớ trong 48 giờ tới, và tớ có quyền yêu cầu sự thuận theo tuyệt đối. Nếu cậu không muốn bị kiểm soát, cậu đã có thể chọn đi ra khỏi cửa sáng nay. Nhưng cậu đã chọn ở lại, Nguyệt. Cậu đã chọn nếm vị cấm kỵ, và bây giờ, nếm vị quyền lực đi."
Anh ghé sát vào tai cô, giọng anh trầm thấp đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
"Cậu có biết tại sao tớ lại yêu cầu cậu mặc áo của tớ không? Bởi vì khi không có gì khác để che chắn, cậu sẽ chỉ cảm thấy sự căng thẳng giữa hai cơ thể chúng ta. Tớ muốn cậu cảm nhận sự khác biệt giữa anh ta và tớ, không phải bằng lời nói, mà bằng xúc giác."
Sự mãnh liệt trong lời nói của anh khiến mọi sự phản kháng của cô tan biến. Hạ Nguyệt nhận ra, cô không chỉ bị thu hút bởi Đông, mà còn bị thu hút bởi người đàn ông nguy hiểm anh đang trở thành. Người đàn ông dám thao túng cô để có được điều anh muốn.
Cô quay lưng lại, đi về phía bàn làm việc. Cô lấy quyển sổ tay và bắt đầu viết. Năm điều cô ghét, năm điều cô mệt mỏi. Khi cô viết, nước mắt bắt đầu rơi xuống, không phải vì đau buồn, mà vì sự giải thoát và phẫn nộ bị kìm nén.
Mạnh Đông không nói gì. Anh chỉ đứng đó, dựa lưng vào cửa, lặng lẽ quan sát.
Sau khi viết xong, Đông lấy một chiếc bật lửa nhỏ từ ngăn kéo và một chiếc đĩa sứ. Anh đưa cho cô, ánh mắt anh ra lệnh.
Hạ Nguyệt đặt tờ giấy lên đĩa sứ, bật lửa. Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng những dòng chữ, những ký ức đau buồn. Cô nhìn ngọn lửa nhảy múa, cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ.
"Xong," Đông nói khi tờ giấy cháy hết, chỉ còn lại tro đen. "Tâm trí cậu đã được thanh tẩy một phần. Giờ thì đến cơ thể."
Anh bước đến, không nói một lời. Anh nhẹ nhàng kéo khóa chiếc váy cô đang mặc. Âm thanh 'rẹt rẹt' trong không gian im lặng nghe rõ mồn một. Hạ Nguyệt đứng yên, cô không ngăn cản. Sự đầu hàng đã ăn sâu vào cô.
"Đi tắm đi," anh thì thầm vào tai cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh trần trụi của cô. "Tớ sẽ chuẩn bị đồng phục cho đêm nay của cậu."
Hạ Nguyệt bước vào phòng tắm. Lưng cô run lên, không phải vì lạnh, mà vì sự kích thích và sợ hãi của những điều sắp xảy ra.
Cô biết, 48 giờ này không phải là sự chăm sóc. Đó là sự kiểm tra về giới hạn của cô, và sự tái định nghĩa về ranh giới của họ. Và đêm nay, cô sẽ phải ngủ trong chiếc áo sơ mi của anh, hoàn toàn bị chiếm hữu trong không gian này.