Hạ Nguyệt tỉnh giấc, cảm thấy một sự nặng nề dễ chịu trên cơ thể. Mở mắt ra, cô nhận ra mình vẫn đang nằm sát Mạnh Đông. Tay anh vẫn đặt trên eo cô, và cô đã vùi đầu vào hõm vai anh lúc nào không hay. Cô không còn cảm thấy ngượng ngùng hay phòng thủ, chỉ còn lại sự an toàn và quen thuộc của một không gian bị chiếm hữu.
Khi cô cử động nhẹ, Đông cũng tỉnh. Anh mở mắt, không ngái ngủ, mà nhìn cô với ánh mắt rực cháy và tĩnh táo như mọi khi.
"Chào buổi sáng, người thua cuộc," anh nói, giọng anh trầm ấm.
"Chào buổi sáng, người điều khiển," cô đáp lại, giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự thách thức nhỏ. Cô đang bắt đầu tận hưởng vai trò mới này.
Anh cười khẽ, rút tay ra khỏi eo cô, và dùng ngón tay vuốt nhẹ tóc cô ra sau tai. "Ngủ ngon không?"
"Rất ngon," cô thừa nhận. "Tớ đã không ngủ ngon như vậy từ rất lâu rồi."
"Đó là bởi vì cậu đã ngừng chống cự. Tâm trí được thanh tẩy, cơ thể được thả lỏng." Anh nói, anh đứng dậy, cơ thể cao lớn của anh che khuất ánh sáng buổi sáng.
Đông đi vào bếp. Khi anh quay ra, trên tay anh là một cốc cà phê nóng và một chiếc điện thoại. Đó không phải là điện thoại của cô, mà là chiếc điện thoại cũ của cô, chiếc mà cô đã tắt nguồn và bỏ quên trong túi xách từ hôm qua.
"Giờ thì đến lúc thanh tẩy nốt phần cuối cùng," anh nói, đặt cà phê vào tay cô. "Cậu còn 30 giờ nữa. Chúng ta sẽ không để những thứ cũ kỹ làm lãng phí thời gian quý giá này."
Ngay khi anh vừa nói xong, chiếc điện thoại cũ trong tay anh rung lên. Một cuộc gọi đến. Màn hình hiện lên tên người yêu cũ của cô.
Hạ Nguyệt giật mình, gần như làm đổ cà phê. Cô đưa tay định giật lấy chiếc điện thoại.
"Đừng chạm vào nó," Đông nói, giọng anh cứng rắn và quyền lực một cách bất ngờ, khác hẳn với sự dịu dàng buổi sáng. Anh đưa tay lên, ngăn cô lại.
Anh nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt anh sắc lạnh như lưỡi dao cạo. Sự điềm tĩnh thường ngày của anh bị phá vỡ bởi một tia ghen tuông mãnh liệt, không thể che giấu.
"Hắn ta đang cố gắng giành lại cậu. Hắn ta đang cố gắng làm ô uế lãnh thổ của tớ," Đông thì thầm, giọng anh đầy giận dữ và sở hữu.
"Anh ta không biết tớ ở đây..."
"Không quan trọng," Đông ngắt lời cô. "Quan trọng là cậu đã cho phép tớ kiểm soát. Và tớ không chấp nhận sự chia sẻ."
Anh không để Hạ Nguyệt có cơ hội giải thích hay bào chữa. Anh ấn nút nghe và đưa điện thoại lên tai mình.
Hạ Nguyệt hoàn toàn sốc. Cô nhìn chằm chằm vào anh, không thể tin vào hành động táo bạo và hung hăng này.
Đông im lặng lắng nghe người bên kia nói vài giây. Sau đó, anh lên tiếng, giọng anh trầm thấp, lạnh lùng và nguy hiểm đến mức cô chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Đây là Mạnh Đông," anh nói. "Và Hạ Nguyệt đang ở chỗ tôi. Từ bây giờ, cậu không cần phải gọi cho cô ấy nữa."
Anh dừng lại một chút, chờ đợi phản ứng từ người kia. Mặc dù cô không nghe thấy gì, nhưng Hạ Nguyệt có thể cảm nhận được sự tức giận và bất ngờ từ phía bên kia đường dây.
"Tôi không phải là bạn thân của cô ấy nữa," Đông tiếp tục, giọng anh nhấn mạnh từng chữ. "Tên tôi trong danh bạ của cô ấy sẽ được đổi. Và nếu cậu còn cố gắng liên lạc với cô ấy, cậu sẽ can thiệp vào công việc của tôi. Cậu không muốn điều đó xảy ra đâu."
Anh không nói thêm lời nào, chỉ dứt khoát cúp máy. Sau đó, anh ném chiếc điện thoại cũ lên giường, như thể nó là một món đồ bẩn thỉu.
"Đứng dậy," anh ra lệnh. "Lấy điện thoại của cậu, điện thoại chính. Và làm điều tớ yêu cầu."
Hạ Nguyệt, vẫn còn choáng váng trước màn trình diễn quyền lực tuyệt đối đó, lồm cồm bò dậy. Cô lấy chiếc điện thoại chính của mình từ bàn.
"Luật lệ của người điều khiển: Mở danh bạ. Chặn số của hắn ta. Và," anh dừng lại, bước đến gần, cúi xuống, thì thầm vào tai cô, "đổi tên tớ từ 'Bạn Thân Mạnh Đông' thành 'Của Tớ' (Mine)."
Hạ Nguyệt cảm thấy run rẩy. Sự ghen tuông của anh, sự chiếm hữu công khai này, đã đánh trúng vào một điểm yếu sâu thẳm trong cô. Nó vừa đáng sợ, vừa kích thích một cách kỳ lạ.
"Anh không có quyền..." cô yếu ớt phản đối.
"Tớ có," anh nói, giọng anh trở nên dịu dàng hơn, nhưng sự sở hữu vẫn còn nguyên vẹn. "Tớ có quyền, bởi vì cậu đã cho phép tớ ở lại, và tớ không thể chấp nhận bất cứ sự cạnh tranh nào trong 48 giờ này. Tớ cần cậu toàn tâm toàn ý."
Anh đưa tay ra, giữ lấy tay cô, ngón tay anh chỉ vào màn hình. Anh buộc cô phải làm điều đó.
Trong sự im lặng của buổi sáng, Hạ Nguyệt làm theo. Cô chặn số điện thoại của người cũ. Sau đó, cô mở tên anh trong danh bạ.
Khi cô đang gõ chữ "Của Tớ", Đông cúi xuống và hôn cô.
Nụ hôn này không còn là sự dò xét hay sự thách thức. Đó là một nụ hôn chiến thắng, một nụ hôn khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối. Môi anh nóng bỏng, và cô đáp lại ngay lập tức, cuốn vào sự mãnh liệt của anh.
Anh buông cô ra, ánh mắt anh đầy thỏa mãn. "Tốt. Giờ thì không còn tàn dư nữa. Cậu hoàn toàn sạch sẽ."
Anh đưa cho cô chiếc áo sơ mi của mình. "Đi tắm. Chúng ta sẽ ra ngoài ăn sáng. Và hôm nay, cậu sẽ phải dựa vào tớ hoàn toàn. Luật thứ năm: Không tự chủ. Mọi quyết định là của tớ."
Hạ Nguyệt mặc áo sơ mi của anh. Cô biết, 48 giờ này không phải là một trò chơi lãng mạn. Đó là một bài kiểm tra về sự đầu hàng, một cách Mạnh Đông muốn cô nhận ra rằng, anh không chỉ là bạn, mà là người duy nhất có quyền điều khiển cảm xúc và khao khát cấm kỵ của cô.