Lời đồn có cánh. Chỉ trong vòng vài tuần, "Quán Ăn Của Khải" từ một cái tên vô danh đã trở thành một huyền thoại sống trong giới Mạo hiểm giả ở thị trấn Lapis. Giờ đây, mỗi sáng, trước cửa quán ăn nhỏ bé của anh luôn có một hàng dài người xếp hàng, đủ mọi chủng tộc: từ những chiến binh loài người vai u thịt bắp, những pháp sư tinh linh thanh cao, cho đến những người lùn râu rậm và cả những thú nhân dũng mãnh.
Khải cũng đã nhanh chóng thích nghi. Với kỹ năng [Thẩm Định Nguyên Liệu], anh khám phá ra vô số những nguyên liệu độc đáo ở thế giới này. Thịt của Ngưu Ma Vương (Minotaur) thì dai và ngọt, rất hợp để nấu phở. Hạt của hoa Sen Ánh Trăng (Moon Lotus) thì bùi và có tác dụng an thần, là nguyên liệu tuyệt vời để nấu chè. Anh bắt đầu mở rộng thực đơn của mình.
Buổi sáng, anh bán Phở Bò "Gân Cốt". Nước lèo ninh từ xương rồng đất, thịt thái từ bắp của Ngưu Ma Vương, ăn một tô vào là thể lực dồi dào, sức mạnh tăng vọt trong suốt nửa ngày. Món này trở thành "bữa sáng quốc dân" của các chiến binh và hiệp sĩ.
Buổi trưa, anh bán Cơm Tấm "Sườn Bất Bại". Sườn được lấy từ một loài Heo Rừng Mắt Đỏ, tẩm ướp theo công thức bí truyền rồi nướng trên than hoa. Ăn xong không chỉ no bụng, mà còn tăng khả năng phòng thủ và hồi phục vết thương nhẹ.
Buổi tối, để phục vụ cho các pháp sư và tu sĩ, anh có món Chè Hạt Sen "An Thần", giúp hồi phục mana và tĩnh tâm một cách nhanh chóng.
Quán ăn của anh trở thành một trạm "buff" không thể thiếu trước mỗi chuyến đi săn. Mọi người không chỉ đến để ăn, họ còn đến để trao đổi, mua bán những nguyên liệu kỳ lạ mà họ săn được. Quán nhỏ của Khải bỗng trở thành một trung tâm giao thương nhỏ, lúc nào cũng rộn rã tiếng cười nói.
Sự nổi tiếng của quán ăn cuối cùng cũng thu hút những vị khách không tầm thường.
Một buổi trưa, một chiếc xe ngựa sang trọng, được chạm khắc tinh xảo và có huy hiệu của hoàng gia, đỗ xịch trước cửa quán. Mọi người đều dạt ra, tò mò xem ai đến. Từ trên xe, một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ váy lộng lẫy, bước xuống. Đó là Công chúa Rosaline, vị công chúa út của Vương quốc Arcania, người nổi tiếng là xinh đẹp, kiêu kỳ và đặc biệt là có một vị giác vô cùng khó tính.
Cô công chúa nhíu mày nhìn quán ăn có phần ọp ẹp, rồi lại nhìn những vị khách mồ hôi nhễ nhại đang ngồi ăn ngon lành, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét.
"Đây là nơi bán 'thần dược' mà các ngươi đồn thổi đó ư? Trông thật tầm thường," cô nói với người hầu gái bên cạnh.
Cô ta bước vào quán, mang theo một luồng không khí xa hoa khác hẳn. "Chủ quán đâu?"
Khải từ trong bếp bước ra. "Dạ, chào quý khách. Không biết tiểu thư muốn dùng gì ạ?"
Công chúa nhìn anh từ đầu đến chân. "Ngươi là Khải? Nghe nói đồ ăn của ngươi có hiệu ứng ma thuật. Hãy làm cho ta một món gì đó thật tinh tế, thanh tao, và phải xứng đáng với thân phận của ta. Nếu không, ta sẽ cho người san bằng cái quán rách rưới này."
Một yêu cầu đầy thách thức. Nhưng Khải không hề nao núng. Anh chỉ mỉm cười. "Xin tiểu thư vui lòng chờ trong ít phút."
Anh không nấu những món cao lương mỹ vị. Anh vào bếp, lấy ra những nguyên liệu đơn giản nhất: bánh tráng, bún, rau thơm, vài con tôm sông vừa luộc và vài lát thịt ba chỉ. Bằng đôi tay khéo léo, anh nhanh chóng cuốn thành những cuốn Gỏi Cuốn Tôm Thịt đều tăm tắp, trắng ngần, điểm xuyết màu xanh của rau và màu đỏ của tôm, trông vô cùng thanh mát. Đi kèm là một chén tương đậu phộng được anh pha chế theo công thức đặc biệt.
Khi món ăn được mang ra, công chúa Rosaline nhíu mày. "Thứ gì đây? Trông thật nhạt nhẽo."
Nhưng khi cô gắp thử một cuốn, chấm vào chén tương rồi đưa lên miệng, đôi mắt cô bỗng mở to. Vị tươi mát của rau, vị ngọt của tôm thịt, sự dai mềm của bánh tráng hòa quyện cùng vị béo bùi, đậm đà của nước chấm, tạo nên một hương vị thanh tao nhưng lại vô cùng cuốn hút. Quan trọng hơn, sau khi ăn xong, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, mọi mệt mỏi đều tan biến. Đó là hiệu ứng [Thanh Tẩy] của món ăn.
Cô công chúa sững sờ. Cả đời cô chưa bao giờ ăn một món nào ngon và kỳ diệu đến vậy. Dù ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng kể từ hôm đó, người ta thỉnh thoảng lại thấy một cô gái bịt mặt, ăn mặc giản dị, lén lút đến quán của Khải để mua gỏi cuốn mang về.
Vài hôm sau, lại có một vị khách đặc biệt khác. Một ông chú người lùn, râu ria xồm xoàm, người đầy mùi sắt và than, hầm hầm bước vào quán. Đó là Borin Râu Sắt, thợ rèn vĩ đại nhất của thị trấn.
"Này nhóc đầu bếp!" ông ta gầm lên. "Cho ta một món gì đó có thể đốt cháy lại 'ngọn lửa' trong lòng ta đi! Ta đang bí ý tưởng, không thể rèn nổi một thanh kiếm nào ra hồn cả!"
Khải nhìn ông chú thợ rèn, rồi mỉm cười. Anh mang ra một món ăn vô cùng dân dã: Cơm Cháy Kho Quẹt. Miếng cơm cháy vàng rụm, giòn tan, chấm vào nồi kho quẹt sền sệt, đậm đà vị mặn của nước mắm, vị ngọt của đường, vị cay của tiêu và vị béo ngậy của tóp mỡ.
Ông chú Borin ăn một miếng, và rồi... ông ta đứng hình. Vị giòn rụm của cơm cháy, vị đậm đà, nóng hổi của kho quẹt như làm bùng lên một ngọn lửa thực sự trong lòng ông. Nó gợi cho ông nhớ về tiếng búa đập vào thép, về ngọn lửa hừng hực trong lò rèn, về quê hương xa xôi của mình. Hiệu ứng đặc biệt của món ăn, [Khơi Nguồn Sáng Tạo], đã được kích hoạt.
"Aha! Ta nghĩ ra rồi! Cảm ơn cậu, nhóc đầu bếp!" Borin hét lên một tiếng vui sướng rồi chạy một mạch về lò rèn, quên cả trả tiền.
Ngày hôm sau, ông ta quay lại, mang theo một thanh trường kiếm tuyệt đẹp, sáng loáng, và trở thành một trong những người bạn thân thiết nhất của Khải.
Quán ăn của Khải không còn chỉ là một nơi để ăn nữa. Nó đã trở thành nơi giải quyết mọi vấn đề, từ việc chữa bệnh cho công chúa, cho đến việc tìm lại cảm hứng cho thợ rèn.
Một buổi tối, Elara ghé qua quán. Cô kể cho Khải nghe một tin tức đáng lo. "Nhà vua đang lâm bệnh nặng. Các dược sư nói rằng chỉ có 'Nhật Quang Thảo', một loại thảo dược thần kỳ, mới có thể chữa được. Nhưng loại cỏ đó lại chỉ mọc trong hang của một con Griffin (Thân Sư) cực kỳ hung dữ trên đỉnh núi Gió Hú."
Cô thở dài. "Nhiều đội Mạo hiểm giả đã đi nhưng đều thất bại. Giá như có món ăn nào dụ được con Griffin ra khỏi hang thì tốt biết mấy."
Câu nói nửa đùa nửa thật của Elara bỗng làm Khải khựng lại.
Dụ Griffin... bằng đồ ăn?
Mắt anh bỗng sáng lên. Một ý tưởng có vẻ điên rồ, nhưng cũng rất... hợp lý theo kiểu của anh, bắt đầu hình thành.