Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa ló dạng trên đỉnh núi Gió Hú, đội "Đầu Bếp Diệt Rồng" đã bắt đầu cuộc hành trình leo núi. Con đường lên hang ổ của Griffin vô cùng cheo leo, hiểm trở. Gió trên núi lúc nào cũng gào thét, đúng như cái tên của nó.
Elara, với kinh nghiệm của một hiệp sĩ, dẫn đầu đoàn, tay luôn đặt trên chuôi kiếm, cảnh giác quan sát xung quanh. Borin thì lầm bầm đi phía sau, cây rìu chiến của ông vác trên vai, sẵn sàng chiến đấu. Công chúa Rosaline, dù than vãn liên tục về việc giày bẩn và tóc rối, nhưng cũng cố gắng bám theo. Còn Khải, anh đi ở giữa, được bảo vệ cẩn mật nhất. Trên lưng anh không phải là vũ khí, mà là một bộ đồ nghề làm bếp được bọc kỹ lưỡng và quan trọng nhất, là khối thịt thăn Phong Ngưu hảo hạng đã được tẩm ướp qua đêm.
Sau gần nửa ngày leo núi, họ đã đến được một mỏm đá rộng, bằng phẳng nằm ngay dưới hang ổ của con Griffin. Nơi này khuất gió một cách kỳ lạ, rất lý tưởng để "tác nghiệp".
"Được rồi, chính là ở đây!" Khải tuyên bố.
Trong khi Elara, Borin và công chúa đứng gác ở ba hướng, mặt mày căng thẳng, thì Khải lại vô cùng bình tĩnh. Anh lấy đồ nghề ra, sắp xếp một cách chuyên nghiệp. Một chiếc bếp lò ma thuật nhỏ gọn mà anh mua được (nhờ tiền tài trợ của công chúa). Con dao bếp gia truyền. Và một chiếc chảo gang lớn. "Bếp dã chiến" của anh đã sẵn sàng.
"Bắt đầu thôi," anh nói, và không khí xung quanh anh bỗng thay đổi. Không còn là một chàng trai hiền lành, mà là một bếp trưởng đầy tự tin và đam mê.
Anh bật bếp, lửa ma thuật màu xanh lam bùng lên. Anh cho một ít dầu vào chảo. Khi dầu đã nóng già, anh nhanh chóng cho "Tỏi Lửa" băm nhỏ vào phi. Một mùi thơm nồng, kích thích vị giác ngay lập tức lan tỏa.
Tiếp theo, anh cho những khối thịt Phong Ngưu đã được thái vuông vức, tẩm ướp hoàn hảo vào chảo.
XÈO...O...O...O!
Một tiếng xèo lớn vang lên, khói thơm bốc lên nghi ngút. Khải bắt đầu trổ tài. Đôi tay anh chuyển động một cách điêu luyện, chiếc chảo gang nặng trịch trong tay anh như một món đồ chơi. Anh "lúc lắc" chảo, để từng miếng thịt được tiếp xúc đều với nhiệt độ cao, cháy xém cạnh nhưng bên trong vẫn giữ được sự mềm mại, mọng nước.
Hương thơm của thịt bò quyện với mùi tỏi, mùi tiêu, và đặc biệt là mùi của "Cỏ Gọi Gió", một loại rau thơm đặc biệt, đã tạo nên một mùi hương không thể cưỡng lại. Nó đậm đà, quyến rũ, len lỏi vào từng kẽ đá, theo những luồng gió, bay thẳng lên phía hang ổ của con Griffin trên cao. Đây chính là hiệu ứng của kỹ năng [Hương Thơm Quyến Rũ].
Elara và Borin, những người đang đứng gác, cũng phải nuốt nước bọt ừng ực. "Trời đất ơi," Borin lẩm bẩm, "lão già này mà là con Griffin chắc cũng phải bay xuống xem thử."
GRO...O...O...O...O...O...O...ARRRR!
Bất chợt, một tiếng gầm đầy uy lực từ trên đỉnh núi vọng xuống, khiến cả ngọn núi như rung chuyển. Một cái bóng khổng lồ che khuất cả ánh mặt trời.
Con Griffin đã xuất hiện.
Nó thật sự là một sinh vật hùng vĩ. Thân hình to lớn của một con sư tử, bộ lông màu vàng óng. Đầu và đôi cánh của một con đại bàng khổng lồ, lông vũ trắng muốt, sắc bén như dao. Đôi mắt vàng kim của nó sắc lẹm, nhìn xuống những sinh vật bé nhỏ dám xâm phạm lãnh địa của nó.
"Chuẩn bị chiến đấu!" Elara hét lên, rút kiếm ra. Borin cũng đã vào thế thủ. Công chúa Rosaline thì sợ hãi núp sau một tảng đá.
Nhưng Khải lại hét lên một câu hoàn toàn khác. "Khoan đã! Mọi người đừng tấn công! Cứ để em!"
Anh không hề sợ hãi. Trái lại, anh còn múc một muỗng sốt rưới lên đĩa bò lúc lắc đang bốc khói nghi ngút của mình, làm cho mùi thơm càng thêm nồng nàn. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con Griffin, rồi hất mặt về phía đĩa thức ăn, như thể đang nói: "Ngon lắm nè, xuống ăn thử không?"
Con Griffin khổng lồ bay lượn vài vòng trên trời. Nó thấy được những con người nhỏ bé bên dưới, nhưng sự chú ý của nó lại hoàn toàn bị hút vào đĩa thịt đang tỏa ra một mùi hương thần thánh mà cả đời nó chưa bao giờ được ngửi. Sự kiêu hãnh của một ma thú bậc A và cơn đói cồn cào đang đấu tranh dữ dội trong nó.
Cuối cùng, cơn đói đã chiến thắng.
Nó từ từ hạ cánh xuống mỏm đá, cách nhóm của Khải chừng vài chục mét, đôi mắt vàng kim vẫn nhìn đĩa thịt không chớp.
"Từ từ lùi lại," Khải nói nhỏ với đồng đội.
Rồi, anh bưng cả đĩa Bò Lúc Lắc nóng hổi, cẩn thận đặt lên một phiến đá trống ở giữa, rồi cũng từ từ lùi về.
Con Griffin cảnh giác bước tới. Nó cúi đầu xuống, khịt khịt mũi ngửi, rồi thè lưỡi ra, nếm thử một miếng thịt.
Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt của con ma thú huyền thoại mở to. Một luồng vị giác bùng nổ trong miệng nó. Và rồi, hiệu ứng [Tạm Thời Thuần Hóa] bắt đầu phát huy tác dụng. Vẻ hung dữ, phòng bị trên gương mặt nó biến mất, thay vào đó là một vẻ... ngây ngất, thỏa mãn. Nó rên lên một tiếng "grừ grừ" khe khẽ giống như một con mèo con, rồi vui vẻ cúi đầu xuống, ăn sạch sành sanh cả đĩa bò lúc lắc trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
"Trời ơi... nó... nó đang ăn..." Công chúa lắp bắp. Borin thì há hốc mồm, cây rìu trên tay suýt nữa rơi xuống đất.
Elara, sau một thoáng sững sờ, vội ra hiệu. "Chính là lúc này!"
Cô nhẹ nhàng, nín thở, lẻn ra phía sau con Griffin đang mải mê "phê pha" với đồ ăn, rồi chạy nhanh về phía hang ổ của nó. Chỉ vài phút sau, cô đã trở ra, trên tay là một nhành cây nhỏ phát ra ánh sáng vàng ấm áp. Nhật Quang Thảo!
Khi con Griffin đã ăn xong miếng cuối cùng, nó ngẩng lên, nhìn Khải bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Không còn là sự thù địch, mà là một sự... biết ơn. Nó gầm lên một tiếng nhẹ nhàng, như một lời chào, rồi đập cánh, bay vút về hang ổ của mình.
Nhiệm vụ đã thành công, không tốn một giọt máu, không cần một chiêu kiếm nào.
Cả đội nhìn nhành Nhật Quang Thảo quý giá, rồi lại nhìn Khải, người đang bình thản... lau chảo.
"Khải..." Elara cất tiếng, giọng vẫn còn đầy vẻ khó tin. "Cậu... cậu thật sự đã dùng Bò Lúc Lắc để đánh bại một con Griffin."
Khải chỉ cười, gãi đầu.
"Đâu có đâu chị. Em chỉ mời nó một bữa ăn thôi mà."