Đoàn người của Khải trở về thủ đô hoàng gia trong sự chào đón không thể nào nồng nhiệt hơn. Tin tức về việc họ đã lấy được Nhật Quang Thảo mà không cần chiến đấu, chỉ bằng cách "mời" con Griffin một bữa ăn, đã đi trước họ một bước và gây ra một cơn chấn động thực sự.
Người ta không thể tin được. Nhiệm vụ cấp A, thứ đã làm bó tay biết bao đội Mạo hiểm giả tinh nhuệ, lại được giải quyết bởi một... đầu bếp.
Khi họ đi qua các con phố, người dân đổ ra hai bên đường, reo hò không ngớt. Họ không reo tên Elara hay Borin, mà là một cái tên mới: "Đầu bếp! Đầu bếp vạn tuế!"
Khải, ngồi trên lưng ngựa (do công chúa Rosaline "tài trợ"), chỉ biết cười ngượng nghịu, gãi đầu. Anh cảm thấy mình giống như một anh hề hơn là một anh hùng. Elara và Borin đi bên cạnh, vừa buồn cười vừa lắc đầu thán phục.
Họ được đưa thẳng vào hoàng cung. Cung điện của Vương quốc Arcania vô cùng tráng lệ, với những ngọn tháp bằng đá cẩm thạch trắng vút cao, những khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ.
Nhà vua, sau khi dùng Nhật Quang Thảo, đã hoàn toàn bình phục. Ông ngồi trên ngai vàng, gương mặt hồng hào, uy nghiêm, đích thân tổ chức một buổi lễ để ban thưởng cho những người đã cứu mạng mình.
Elara được thăng chức lên làm Đội trưởng đội Hiệp sĩ Hộ vệ. Borin được ban tặng một khối khoáng thạch Mithril quý hiếm để ông có thể rèn nên những vũ khí huyền thoại. Công chúa Rosaline thì được vua cha hết lời khen ngợi.
Cuối cùng, nhà vua nhìn về phía Khải, người đang đứng lúng túng trong bộ đồ đầu bếp sạch sẽ nhất của mình. Cả triều đình cũng im lặng, tò mò xem nhà vua sẽ ban thưởng cho người hùng đặc biệt này như thế nào.
"Trần Minh Khải," nhà vua cất tiếng, giọng nói đầy uy lực. "Ngươi đã làm được một việc phi thường mà không một hiệp sĩ nào làm được. Trẫm muốn ban thưởng cho ngươi. Vàng bạc, đất đai, hay một chức tước quý tộc? Ngươi muốn gì, cứ nói."
Khải bước lên, cúi đầu một cách lễ phép. Anh không quen với những nghi thức hoàng gia phức tạp này.
"Tâu bệ hạ," anh nói một cách thật thà. "Thần không cần vàng bạc hay chức tước ạ. Thần chỉ là một đầu bếp, chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi."
Anh ngẩng lên, mắt sáng rực. "Xin bệ hạ hãy ban cho thần... một gian bếp hoàng gia với đầy đủ những dụng cụ tốt nhất, và cho phép thần được sử dụng những nguyên liệu hảo hạng nhất trong kho của hoàng cung ạ."
Cả triều đình, từ các vị quan đại thần cho đến những người lính gác, đều sững sờ, rồi sau đó không nhịn được mà bật cười. Nhà vua cũng phá lên cười một cách sảng khoái.
"Hahaha! Tốt! Rất tốt! Một mong muốn thật xứng đáng với tài năng của ngươi!"
Nhà vua có vẻ rất hài lòng. "Nhưng chỉ một gian bếp thì không đủ để vinh danh công lao của ngươi. Trẫm quyết định ban cho ngươi một phần thưởng tốt hơn."
Ông ra hiệu, và một vị quan bước ra, đọc to thánh chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nay phong cho Trần Minh Khải tước vị 'Đầu Bếp Hoàng Gia Danh Dự', được phép tự do ra vào bếp của hoàng cung. Đặc biệt, ban cho khanh một tòa nhà ba tầng tại quảng trường trung tâm của thủ đô để mở quán ăn, miễn mọi loại thuế trong vòng mười năm. Lại ban cho một giấy phép đặc biệt, cho phép yêu cầu cung cấp mọi loại nguyên liệu (không phải ma thuật) từ kho lương của hoàng gia. Khâm thử!"
Khải ngơ ngác. Từ một quán ăn nhỏ ở thị trấn hẻo lánh, giờ anh sắp trở thành chủ của một nhà hàng ba tầng ngay giữa thủ đô sầm uất nhất vương quốc? Phần thưởng này... có hơi quá tay không?
Tuy nhiên, không phải ai trong triều đình cũng vui vẻ. Đứng ở một góc, bếp trưởng của hoàng gia, một người đàn ông trung niên người Pháp tên là Antoine, đang nhìn Khải bằng một ánh mắt đầy vẻ xem thường và đố kỵ.
"Hừ," ông ta lẩm bẩm với một vị quan bên cạnh. "Chỉ là một tên đầu bếp đường phố gặp may. Để xem những món ăn quê mùa đó có thể tồn tại được bao lâu trong giới quý tộc của thủ đô."
Lời nói đó đủ nhỏ để không ai nghe thấy, nhưng ánh mắt hằn học của ông ta thì Khải đã nhận ra. Anh biết, một thử thách mới, một "trận chiến" mới trong nhà bếp, sắp sửa bắt đầu.
Buổi lễ kết thúc. Khải cùng những người bạn của mình đứng trước tòa nhà nguy nga ở quảng trường trung tâm mà nhà vua đã ban cho. Nó rộng lớn, đẹp đẽ, nhưng lại trống không.
Công chúa Rosaline vỗ vai anh. "Yên tâm. Về phần sửa sang, trang trí, cứ để ta lo!"
Borin cũng đập tay vào ngực. "Còn phần bếp, lò nướng, cứ giao cho lão già này!"
Elara thì mỉm cười. "Còn phần dẹp loạn, cứ gọi ta."
Khải nhìn những người bạn của mình, lòng đầy cảm kích. Anh nhìn vào tòa nhà, mắt sáng lên một niềm đam mê.
"Chà, có nhiều việc phải làm rồi đây," anh nói. "Trước hết là phải thiết kế lại toàn bộ khu bếp. Phải có một khu vực riêng cho món phở, một khu cho món nướng, và một quầy bar cho món chè nữa..."
Cuộc phiêu lưu cũ đã kết thúc. Một cuộc phiêu lưu mới, tại một sân khấu lớn hơn, với những thử thách và những món ăn mới, lại sắp sửa bắt đầu.