quán ăn ở dị giới

Chương 8: Khai Trương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tháng sau, cả quảng trường trung tâm của thủ đô hoàng gia đều xôn xao, hướng về một tòa nhà ba tầng vừa được sửa sang lại một cách lộng lẫy. Tấm biển hiệu bằng gỗ quý được treo lên, trên đó khắc bốn chữ đơn giản nhưng đã trở thành huyền thoại: "Quán Ăn Dị Giới".

Đó là một tháng đầy bận rộn nhưng cũng ngập tràn niềm vui và sự sáng tạo. Với sự giúp đỡ của những người bạn, nhà hàng trong mơ của Khải đã thành hình.

Công chúa Rosaline, với gu thẩm mỹ tinh tế của mình, đã biến không gian bên trong thành một tác phẩm nghệ thuật. Tầng một là khu vực bình dân, bàn ghế bằng tre, trúc, có những chiếc đèn lồng Hội An ấm cúng, tạo cảm giác gần gũi như ở Việt Nam. Tầng hai là khu vực cho quý tộc, sang trọng hơn với những vách ngăn được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Tầng ba là khu vực VIP và một sân thượng ngoài trời, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh thủ đô.

Borin Râu Sắt thì đã dồn hết tâm huyết của một nghệ nhân người lùn vào việc xây dựng khu bếp. Đó là một gian bếp trong mơ của mọi đầu bếp: lò nướng ma thuật có thể điều chỉnh nhiệt độ chính xác đến từng độ, những chiếc chảo gang tự làm sạch, và một hệ thống nồi hầm khổng lồ có khả năng giữ nhiệt và ninh xương trong vòng vài giờ bằng ma pháp.

Elara thì đảm nhiệm vai trò "bảo kê" và tuyển dụng. Cô tuyển một đội ngũ nhân viên phục vụ nhanh nhẹn, và dĩ nhiên, kiêm luôn vai trò đội trưởng đội an ninh, đảm bảo không có Mạo hiểm giả say xỉn nào dám gây rối.

Còn Khải, anh là linh hồn của tất cả. Anh dành cả tháng trời để nghiên cứu những nguyên liệu mới từ kho của hoàng gia và sáng tạo ra một thực đơn hoàn toàn mới. Anh cũng tự tay đào tạo cho đội ngũ phụ bếp người bản địa, dạy họ cách thái rau, cuốn chả giò, pha nước mắm... những khái niệm hoàn toàn xa lạ với họ.

Và rồi, ngày khai trương cũng đến.

Cả thủ đô như đổ về "Quán Ăn Dị Giới". Từng dòng người, từ những người dân thường tò mò, những Mạo hiểm giả hâm mộ, cho đến những cỗ xe ngựa sang trọng của giới quý tộc, đều nối đuôi nhau xếp hàng.

Elara, Borin và Rosaline ngồi ở một bàn danh dự, tự hào nhìn thành quả của mình.

Trong đám đông khách mời, có một nhóm người ăn mặc sang trọng, do Bếp trưởng Hoàng gia Antoine dẫn đầu. Ông ta đến đây không phải để chúc mừng, mà là để "xem trò vui". Đi cùng ông ta là một vài nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng của thủ đô, những người có chiếc lưỡi vô cùng khắc nghiệt.

"Để xem món ăn đường phố của cậu ta có gì đặc biệt," Antoine nói khẽ với một nhà phê bình, giọng đầy vẻ khinh miệt.

Khi các món ăn đầu tiên được mang ra, cả không gian như vỡ òa trong một mùi thơm quyến rũ.

Thực đơn hôm nay là một bữa tiệc của hương vị. Có món "Bún Chả Kỵ Sĩ Rồng", thịt được lấy từ một loài Heo Rừng Lửa, nướng trên than hoa thơm lừng, ăn xong cảm thấy toàn thân ấm lên, tăng khả năng kháng lửa trong vòng một giờ.

Có món "Bánh Xèo Vỏ Sò Ánh Kim", vỏ bánh giòn rụm, nhân là hải sản từ những con sò phát sáng dưới đáy biển sâu, ăn vào không chỉ ngon miệng mà còn giúp làn da trở nên hồng hào, rạng rỡ trong vài giờ.

Và đặc biệt nhất, là món "Cà Phê Trứng Thiên Thần". Lòng đỏ trứng của một loài Chim Mây khổng lồ được đánh bông lên cùng cà phê thượng hạng, tạo thành một lớp kem béo ngậy, thơm lừng. Uống một ly vào, cảm thấy đầu óc tỉnh táo, tư duy trở nên sắc bén hơn hẳn.

Các thực khách, từ bình dân đến quý tộc, đều bị chinh phục hoàn toàn. Họ chưa bao giờ được nếm những món ăn có hương vị độc đáo và hiệu ứng ma thuật kỳ diệu đến vậy.

Nhóm của Antoine cũng phải gọi món. Vị bếp trưởng hoàng gia gọi món Bún Chả, nhíu mày ăn thử một miếng. Và rồi, gương mặt ông ta cứng lại. Sự kinh ngạc, sự khó tin, và cả một chút không cam lòng hiện rõ trên mặt. Nó... nó ngon một cách phi lý! Cái cách mà vị mặn, ngọt, chua, cay hòa quyện một cách hoàn hảo trong chén nước chấm, cái cách mà miếng chả nướng mềm mại, thơm lừng tan ra trong miệng... đó là một đẳng cấp mà ông ta chưa từng nếm qua.

Các nhà phê bình cũng im lặng. Họ không thể tìm ra bất cứ một điểm nào để chê.

Thấy mình đang dần mất đi vị thế, Antoine quyết định phải ra đòn. Khi bữa tiệc đang ở lúc cao trào nhất, ông ta bước đến trước mặt Khải, người đang đi chào hỏi khách hàng.

"Chúc mừng cậu, đầu bếp Khải," ông ta nói, giọng xã giao nhưng ánh mắt thì đầy sự thách thức. "Món ăn của cậu khá thú vị. Rất hợp với khẩu vị của những người... bình dân."

Ông ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "bình dân".

"Tuy nhiên," ông ta nói tiếp, "món ăn đường phố, dù có thêm một chút ma thuật, cũng không bao giờ có thể sánh được với Ẩm thực Hoàng gia chân chính, thứ đòi hỏi kỹ thuật và sự tinh tế đỉnh cao. Nếu cậu thực sự tự tin vào tài năng của mình, ta thách cậu tham gia Lễ hội Ẩm thực Hoàng gia vào tháng tới. Đó là nơi chỉ dành cho những đầu bếp xuất sắc nhất vương quốc."

Cả nhà hàng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Khải và Antoine. Một lời thách đấu công khai.

Khải nhìn vị bếp trưởng đang tỏ vẻ cao ngạo trước mặt mình. Anh không hề tỏ ra tức giận hay sợ hãi. Anh chỉ nở một nụ cười hiền lành, tự tin.

"Dạ được thôi, Bếp trưởng Antoine."

Anh cúi đầu một cách lễ phép. "Em xin nhận lời thách đấu."

Tiếng xì xào, rồi reo hò phấn khích vang lên khắp nhà hàng. Một cuộc đối đầu đỉnh cao giữa ẩm thực "đường phố" và ẩm thực "hoàng gia" sắp sửa diễn ra.

Khải biết, một thử thách mới, một cuộc phiêu lưu mới trong chính căn bếp của mình, lại vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.