Quân Thiếu Cưng Chiều Hết Mực: Hậu Duệ Của Địa Cầu

Chương 11:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bên trong, 1992 mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc màu tro. Cả người trông trống rỗng như một bóng ma, gầy đến trơ xương, dường như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay đi mất. Lúc ôm cô bé, Trần Thiếu Quân chỉ cảm thấy hơi gầy, không ngờ cô bé lại gầy đến mức này. Nghĩ đến điều đó, Trần Thiếu Quân — người mà ngay cả khi tìm ra được căn cứ ở Nam Cực, bị đám lính khóc lóc van xin vẫn giữ vững lòng sắt đá — đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. “Tôi đi tìm cho nhóc bộ quần áo. Tắm rửa sạch sẽ rồi thì sẽ không vứt bỏ nhóc.” Nghe anh nói sẽ không bỏ rơi mình, 1992 rất hợp tác. Dù chẳng biết gì về nơi này, cô bé vẫn cố gắng xoay xở bằng mọi cách, quyết không để lộ ra vẻ ngốc nghếch của mình. Bị Trần Thiếu Quân đưa vào phòng tắm, 1992 ngẩng đầu nhìn bốn bức tường nhẵn bóng xung quanh. Nơi này không có công tắc. Cũng không có vật gì để chứa nước. Cô bé phải tắm như thế nào đây? 1992 đặt quần áo vào giỏ, ngẩng cổ sờ soạng khắp nơi. Khi cô bé bước vào sau một tấm kính ngăn, trần nhà phía trên đột nhiên phun ra vô số tia nước nhỏ li ti với nhiệt độ vừa phải. Bị dội nước bất ngờ, 1992 sợ hãi lùi lại ngay lập tức, vẫy vẫy đầu như một chú cún con. Trần Thiếu Quân tuy đau lòng cho 1992, nhưng anh sẽ không thể hiện ra, càng không giúp cô bé tắm rửa. Bởi vì đối với anh, một đứa trẻ tám tuổi có thể dễ dàng làm được những việc này, cho dù trước đó nó chưa từng làm qua. --- Tranh thủ lúc 1992 đi tắm, Trần Thiếu Quân do dự một lát rồi vẫn mở máy liên lạc, gọi một dãy số. “Ba.” “Thiếu Quân.” Cuộc gọi này của Trần Thiếu Quân không bật video, vì vậy không thể nhìn thấy đối phương. Điều này có chút kỳ lạ ở hành tinh Thánh Cổ, nhưng có lẽ đó là cách giao tiếp đặc biệt giữa hai cha con họ. “Ba có muốn có thêm một đứa con trai không?” Đầu dây bên kia, cha Trần im lặng một lúc lâu. “Thiếu Quân, tuy ba có lỗi với mẹ con, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc cho con thêm một đứa em trai.” Trần Thiếu Quân nghe vậy cũng không để tâm. Anh chỉ kể lại chuyện của 1992 một cách ngắn gọn. Nghe xong, cha Trần lại im lặng một hồi lâu. “Thiếu Quân, nếu làm thủ tục, tài sản thừa kế sẽ phải chia cho nó một nửa. Con nghĩ kỹ chưa?” “Con không muốn nhận được thông báo trục xuất.” Trần Thiếu Quân nói xong liền dứt khoát cúp máy, ngồi bất động trên ghế, không rõ đang suy nghĩ điều gì. --- Không lâu sau, 1992 bước ra, mặc một bộ quân phục rộng thùng thình, trông có chút buồn cười. Trần Thiếu Quân vẫy tay gọi cô bé lại, kéo cô bé đến trước mặt, kẹp giữa hai chân mình rồi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô bé, nghiêm túc hỏi: “Nhóc có muốn ở lại đây không?” 1992 nhìn anh, gật đầu. “Ở lại đây thì phải nghe lời tôi.” 1992 tiếp tục nhìn anh, gật đầu. “Còn phải đổi một cái tên mới.” 1992 vẫn nhìn anh, gật đầu. Trần Thiếu Quân xoa đầu trọc của cô bé, nghĩ một lát rồi nói: “Nơi nhóc ở trước đây rất lạnh. Sau này, nhóc sẽ tên là Trần Noãn (Trần Ấm).” “... Vâng ạ.” --- Lời tác giả: Từ đây trở đi, 1992 sẽ được đổi tên thành Trần Noãn nhé ^~^

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!