Ôm "cậu nhóc" về lại ký túc xá, Trần Thiếu Quân sờ lên lớp vảy trên mặt "cậu nhóc", rồi lại nhìn má nhóc con sưng đỏ, anh lấy chút dầu thuốc ra bôi cho "cậu".
Khi Trần Thiếu Quân đang xoa vết tay trên má, Trần Noãn, với khuôn mặt sưng phù, từ từ tỉnh lại. Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Trần Thiếu Quân, cô bé chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy anh, nhưng nghĩ đến việc anh đã trói mình trên bàn khám, cô bé lại kìm nén. Cái miệng nhỏ mím chặt đầy tủi thân, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, vẻ mặt như đang lên án, khiến cho một người ý chí sắt đá như Trần Thiếu Quân cũng phải mềm lòng.
“Đó là bạn của bố tôi, nhóc phải gọi ông ấy là chú, phải lễ phép, hơn nữa cắn người là không đúng.” Trần Thiếu Quân dịu giọng, có ý làm lành.
Trần Noãn chỉ nhìn anh, không nói lời nào, nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mắt.
“Sau này tôi đảm bảo sẽ không đánh nhóc nữa.” Lời đảm bảo của anh không phải là một lời hứa suông.
Lúc này, nước mắt trong đôi mắt to tròn của Trần Noãn cuối cùng cũng không kìm được nữa, một giọt nước mắt nóng hổi, to như viên kim cương hai cara, lăn dài từ khóe mắt.
Trần Thiếu Quân vội vàng lau cho "cậu nhóc".
Nhìn anh một lúc lâu, Trần Noãn níu lấy tay áo Trần Thiếu Quân, ngập ngừng mãi mới khô khốc cất lời. “Anh sẽ... không cần em nữa sao?”
Nghe câu này, Trần Thiếu Quân khựng lại.
Thì ra nhóc con vẫn luôn lo lắng về vấn đề này sao?
Vừa bị đánh, lại còn phải lo sợ sẽ bị bỏ rơi.
Trần Thiếu Quân bế "cậu nhóc" lên, lau đi những giọt nước mắt như thác lũ của "cậu nhóc", rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nói: “Sẽ không.”
“Nhưng... lúc nãy, nhóc không nghe lời.”
“Lúc nãy là tôi không đúng.” Trần Thiếu Quân đưa cho "cậu nhóc" xem cuốn sổ hộ khẩu vừa được gửi tới. “Bây giờ chúng ta đã có quan hệ gia đình, dù nhóc làm sai chuyện gì tôi cũng sẽ không bỏ rơi nhóc.”
Trần Noãn không biết sổ hộ khẩu là gì, nhìn cuốn sổ một hồi lâu vẫn không hiểu, "cậu nhóc" ngẩng đầu lên nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Ba?”
Trần Thiếu Quân: “…”
Lại bị mấy kẻ không đứng đắn kia dạy hư rồi.
Trần Thiếu Quân gõ nhẹ vào đầu "cậu nhóc", bảo "cậu" nằm xuống giường. “Tôi không thể sinh ra đứa con lớn như cậu được. Gọi là anh.”
“Anh.” Trần Noãn lập tức ngoan ngoãn gọi, trong giọng nói pha lẫn sự thăm dò, vui sướиɠ, kích động và cả chút cẩn trọng.
Nghe tiếng “anh” này, Trần Thiếu Quân tức khắc cảm thấy khoảng thời gian qua mình cưng chiều "cậu nhóc" không hề uổng phí, ít nhất anh cũng được hời một đứa "em trai" ngoan ngoãn. “Được rồi, mệt thì ngủ đi, lát nữa tôi gọi dậy ăn cơm.”
Trần Noãn quả thật đã rất mệt. Ở phòng khám lúc nãy, cô bé đã vùng vẫy không ít, đến cả dây da trói cũng suýt bị cô bé giằng đứt, tiếng gào thét và rêи ɾỉ ở bên ngoài đều nghe thấy được. Thêm cả việc vừa khóc xong, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ rất say.
Trần Thiếu Quân cất lọ dầu thuốc đi, lấy khăn mặt lau khuôn mặt tèm lem nước mắt của "cậu nhóc" rồi mới ra ngoài.
Hôm nay là ngày các tân binh chính thức được công nhận, lễ trao quân hàm đã kết thúc, nhưng anh vẫn phải qua xem sao.
Đợt này chỉ có năm tân binh được ở lại, Dung Giản cũng có mặt một cách thần kỳ. Tuy cậu ta đôi khi rất kiêu ngạo, nhưng khi thấy Trần Thiếu Quân vẫn răm rắp cúi chào. Phải nói rằng, hễ là người bị anh huấn luyện qua, không ai là không sợ anh.
Lý do ư... Bọn họ còn chưa muốn chết đâu!
Sau lễ trao quân hàm là tiệc tối chào mừng. Ở đây đều là những người đồng đội sắp phải vào sinh ra tử, có thù cũng không để sang ngày hôm sau. Vì vậy, cả lính cũ lẫn lính mới đều rất mong chờ bữa tiệc này, không khí vô cùng náo nhiệt, sôi động.
Trần Thiếu Quân không gọi Trần Noãn dậy, dù sao "cậu nhóc" cũng không thuộc về nơi này, không cần thiết phải tham gia. Thế nhưng, rất nhiều đồng đội lại hỏi về "cậu".
“Thiếu Quân, "con trai" cậu đâu rồi?” Sau khi đã làm quen với đám lính mới, Trì Vực cầm ly rượu ngồi xuống cạnh Trần Thiếu Quân, một tay khoác lên vai anh, mắt nhìn quanh tìm kiếm. “Nghe nói lúc đi thằng nhóc còn đứng thẳng, lúc về đã phải nằm ngang rồi à? Không phải là bị cậu đánh đấy chứ?”