quê hương ma ám

Chương 3: Bóng Người Trong Chiều Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, ánh nắng vàng nhạt bắt đầu tắt dần, kéo theo những bóng dài trên con đường làng. Minh đi dọc theo con đường đất quen thuộc, cảm giác rùng rợn vẫn bám chặt lấy anh. Lần này, không chỉ là những ánh mắt vô hồn của dân làng hay những đứa trẻ lạ lẫm. Minh nhận thấy có những bóng người thoáng qua giữa các mái nhà, nhưng khi anh quay lại nhìn, không còn gì cả.

Cảm giác bị theo dõi khiến tim anh đập nhanh hơn. Minh đi chậm lại, mắt dõi theo từng ngóc ngách. Gió nhẹ thổi, nhưng mang theo những âm thanh kỳ lạ: tiếng thì thầm, tiếng cười khe khẽ… xen lẫn với tiếng lá cây va vào nhau. Mỗi bước chân trên đường đất khô nứt vang lên như tiếng trống, và Minh nhận ra bóng mình trên mặt đường dài ngoằng, nhưng dường như bóng ấy không hoàn toàn trùng với chuyển động của anh. Nó nghiêng lệch, co giãn, đôi khi như đang tiến tới trước Minh thay vì theo sát anh.

Đi ngang qua sân đình làng, Minh giật mình thấy một bóng người đứng bên cột gỗ cổ. Không gian xung quanh yên lặng đến mức kinh hoàng, chỉ có tiếng gió thổi qua. Minh cố tiến lại gần, nhưng bóng người ấy biến mất ngay khi anh đặt chân vào khoảng trống. Lòng anh bắt đầu nặng trĩu, như thể có một lực vô hình kéo anh ra xa, ngăn không cho anh tiếp cận. Anh tự nhủ: “Chắc là bóng cây… hay là mơ ảnh… phải thôi…”, nhưng sâu thẳm trong tim, Minh biết có điều gì đó đang quan sát anh, đang thử thách anh.

Anh rẽ vào con hẻm nhỏ bên đình, nơi ngày xưa anh thường chơi trốn tìm với bạn bè. Mọi thứ vẫn y nguyên, nhưng bây giờ có một mùi ngai ngái, khó chịu, hòa lẫn đất ẩm và rơm rạ mục. Minh dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhưng mùi ấy vẫn len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến tim anh lạnh buốt. Anh nhìn xung quanh, thấy một bóng người thấp thoáng sau hàng rào tre, nhưng khi anh bước tới, chỉ còn lại khoảng trống trống rỗng.

Minh đi tiếp, bước chân run rẩy. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng trong tâm trí hình ảnh những ánh mắt vô hồn của dân làng hôm sáng cứ lởn vởn, đan xen với bóng tối đang ngày một dày đặc. Anh nghe tiếng cười trẻ con vang vọng phía sau, nhưng quay lại chỉ thấy những cái bóng mờ nhạt trên nền sân. Minh cảm thấy thời gian như chậm lại, và mọi thứ xung quanh bị méo mó, dường như đang di chuyển chậm hơn so với bước chân anh.

Đi qua ngôi nhà cũ của ông Hùng, Minh bỗng thấy một người đàn ông cao gầy đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. Tim Minh đập thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn ra. Người đàn ông ấy đứng bất động, nhưng Minh biết… ánh mắt ấy không phải của một con người bình thường. Anh nuốt nước bọt, định gọi, nhưng cổ họng khô cứng, tiếng kêu không thể phát ra. Chỉ một ánh chớp – người đàn ông ấy biến mất, như chưa từng tồn tại.

Minh tiếp tục đi bộ, không dám ngoảnh lại. Anh nhận thấy một loạt các bóng nhỏ chạy lướt qua các ngõ ngách, di chuyển nhanh và bất thường, như những linh hồn lẩn khuất giữa ánh sáng cuối chiều. Minh càng đi, cảm giác bị theo dõi càng mạnh mẽ. Tim anh đập mạnh, hơi thở nặng nề, nhưng anh không thể dừng lại. Một phần bản năng mách bảo anh, nếu dừng lại, những bóng ma ấy sẽ tiến đến gần hơn, và anh sẽ không còn cơ hội chạy thoát.

Khi đến gần bờ ruộng, Minh nhìn thấy những hình thù mờ nhạt trên mặt đất, giống như bóng người đang cúi xuống lắng nghe anh. Gió thổi mạnh, và những bóng mờ ấy dường như dãn ra, di chuyển chậm rãi theo bước chân anh, tạo ra một cảm giác ghê rợn, như cả mặt đất đang sống dậy. Minh lùi lại, nhưng bỗng dưng nghe tiếng cười trẻ con vang vọng rất gần bên tai. Anh quay lại, nhưng chỉ còn trống rỗng. Anh nhận ra rằng, những âm thanh, bóng hình này không chỉ xuất hiện ngẫu nhiên – chúng đang tương tác với anh, kiểm tra anh, hăm dọa anh.

Khi mặt trời dần lặn, bóng tối tràn ngập khắp làng. Minh nhận ra rằng bóng tối ở đây không giống bóng tối bình thường. Nó đặc quánh, dày đặc, và dường như có thể uốn cong theo ý muốn, tạo ra những hình dạng kỳ dị mà mắt thường khó nhận ra. Anh cảm giác như bị bao vây, mỗi bước đi đều bị giám sát, mỗi nhịp tim đều bị lắng nghe. Minh thở dài, tự nhủ phải nhanh chóng trở về nhà cũ trước khi bóng tối hoàn toàn chiếm lĩnh làng.

Trở về nhà, Minh đóng cửa, nhưng không gian bên trong cũng không an toàn. Cánh cửa trước khép hờ, những bóng dài từ cây cối ngoài sân hắt vào tạo thành những hình thù kỳ dị trên sàn nhà. Minh ngồi bên bàn, cố trấn tĩnh, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không rời bỏ. Mỗi tiếng gió rít qua khe cửa sổ, mỗi cơn lay động của cây cối, đều tạo ra cảm giác như có ai đó đứng gần, nhìn anh. Minh nhận ra, đây không chỉ là sự thay đổi kỳ quái của dân làng, mà là một hiện tượng siêu nhiên đã trỗi dậy, và anh đang bước vào vòng xoáy kinh hoàng mà không biết cách thoát ra.

Đêm ấy, Minh không ngủ được. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra con đường tối mịt, nơi các bóng hình vô hình di chuyển lướt qua. Anh thấy một bóng người thấp thoáng bên rặng tre, rồi bỗng dưng biến mất. Mỗi lần ánh mắt anh chạm vào khoảng trống ấy, tim lại nhói đau. Minh biết rằng, những bóng ma này đang theo dõi, thử thách, và có lẽ đang tìm cách lôi kéo anh vào một thế giới khác, nơi không còn lối thoát.

Kết thúc buổi tối, Minh ngồi lặng trong phòng, ánh sáng đèn vàng tạo bóng dài trên tường. Anh biết, làng quê nơi anh sinh ra giờ đã thay đổi, và bóng người trong chiều tối chỉ là sự khởi đầu của những điều kinh hoàng sắp tới. Minh cảm thấy bản thân vừa trở về nhà, nhưng đồng thời cũng vừa bước vào một mê cung của bóng tối và ám ảnh, nơi ký ức, hiện thực và siêu nhiên giao thoa, đẩy anh vào những nỗi sợ sâu thẳm nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×