quê hương ma ám

Chương 4: Tiếng Gọi Từ Rừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, Minh không ngủ nổi. Những âm thanh lạ từ xung quanh vẫn tiếp tục vang lên: tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng lá cây va vào cửa sổ, và cả những tiếng thì thầm khe khẽ, như tiếng gọi ai đó từ xa. Anh đứng dậy, đi ra ban công nhìn về phía rừng già phía sau làng – nơi từ thời bé anh từng chơi trốn tìm, giờ trở thành một vùng u tối, rậm rạp đến mức ánh sáng trăng cũng khó xuyên qua.

Tiếng gọi ấy bắt đầu từ lúc mặt trời vừa lặn, mang theo cảm giác nghiệt ngã và trỗi dậy trong không gian tĩnh mịch. Minh nghe rõ ràng: giọng nói yếu ớt, khe khẽ, nhưng lại khiến tim anh nhói đau, như thể đang trực tiếp gọi tên mình. Anh bước ra sân, nghe kỹ hơn. Tiếng gọi từ rừng, mơ hồ, nhưng không thể nhầm lẫn. Minh hít sâu, cố trấn tĩnh, nhưng mỗi nhịp thở đều nặng nề, tim đập dồn dập.

Bóng tối từ rừng như đặc quánh hơn, co kéo theo từng luồng gió, tạo ra hình thù kỳ dị trên mặt đất. Minh cảm giác như từng cành cây, từng tán lá đều đang quan sát anh, dõi theo mọi bước chân. Anh biết rằng nếu đi vào rừng, mọi thứ sẽ trở nên mờ ảo, không thể đoán trước, nhưng cảm giác thôi thúc vẫn kéo anh bước về phía những bóng cây cao. Một phần bản năng mách bảo anh, nơi đó có điều gì quan trọng, nhưng phần lý trí thì ra sức cảnh báo: “Đừng lại gần… hãy quay về nhà!”

Minh lấy đèn pin từ túi, ánh sáng yếu ớt nhưng đủ soi được con đường đất rậm rạp. Từng bước chân anh đi vào rừng, âm thanh xung quanh càng lúc càng rõ rệt. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, xen lẫn những tiếng thở dồn dập mà anh không biết đến từ đâu. Một vài lần, anh thấy bóng thấp thoáng lướt qua giữa tán lá, nhanh đến mức không thể xác định hình dạng. Minh biết, đó không còn là bóng cây hay con vật bình thường.

Khi đi sâu vào rừng, Minh nghe thấy một tiếng thì thầm rõ ràng hơn: “Minh… Minh…”. Giọng nói khe khẽ nhưng dai dẳng, như rít vào tận xương tủy. Anh cố gọi lại: “Ai đó? Ai đang ở đây?” Nhưng tiếng gọi từ rừng đáp lại bằng một cơn gió lạnh buốt, thổi thẳng vào người anh, làm da gà nổi đầy. Tiếng gọi biến mất trong nháy mắt, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó. Minh bước lùi lại, cảm giác như chân anh bị hút xuống mặt đất, khó nhấc lên.

Một lúc sau, Minh nhận ra có bóng người thấp thoáng giữa các tán cây, gần hơn với anh. Những bóng này di chuyển chậm, nhưng mắt anh nhận ra ánh sáng hắt ra từ chúng, mờ nhạt nhưng đủ khiến tim anh lạnh buốt. Anh cố trấn tĩnh, nhấc đèn pin soi sáng, nhưng không có gì ngoài khoảng trống rừng rậm. Minh bắt đầu cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh tràn ra. Anh biết rằng, rừng này… không còn bình thường, và tiếng gọi ấy là một dấu hiệu nguy hiểm siêu nhiên.

Khi tiến thêm vài bước, Minh nghe tiếng cười trẻ con vang vọng quanh mình. Âm thanh ghê rợn, vừa trong trẻo, vừa ma quái, như pha trộn giữa âm thanh thật và ảo giác. Minh quay người tìm nguồn gốc, nhưng không thấy ai. Ánh đèn pin chiếu quanh, chỉ thấy những tán lá rung lên, tạo ra bóng người mờ ảo. Mỗi khi anh bước tới, bóng ấy như lùi lại một bước, tạo ra cảm giác bị đuổi theo, nhưng không ai thực sự đứng đó. Minh bắt đầu nhận ra rằng, rừng này như một sinh thể sống, tương tác với anh, thử thách anh từng bước.

Đi sâu thêm, Minh chạm phải một tảng đá lớn, trên đó có ký tự cổ lạ. Anh cúi xuống nhìn, nhận ra những ký tự lem nhem, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ các vết nứt. Minh hít một hơi dài, chạm tay vào mặt đá – và bỗng dưng, một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo âm thanh thì thầm rợn người: “Trở lại đi… hoặc ở lại mãi mãi…” Minh lùi lại, tim đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh tràn xuống sống lưng. Anh nhận ra rằng, nơi này không chỉ là rừng bình thường, mà là cánh cổng dẫn tới những điều kinh hoàng, nơi quá khứ và hiện tại, ký ức và siêu nhiên giao thoa.

Tiếng gọi từ rừng bỗng trở nên dồn dập, vang vọng từ mọi hướng, như tràn ngập không gian. Minh quay người chạy, từng bước chân vang dội giữa rừng, nhưng bóng tối đặc quánh dường như uốn cong theo bước chân, tạo ra cảm giác lạc vào mê cung vô tận. Anh nghe thấy tiếng bước chân theo sát phía sau, nhưng khi ngoảnh lại, chỉ còn khoảng trống rừng rậm rạp. Minh biết, điều gì đang theo dõi mình không phải sinh vật bình thường, mà là một thực thể siêu nhiên, tồn tại giữa hai thế giới.

Chạy một hồi, Minh trượt chân xuống một con dốc nhỏ, té nhào vào bụi rậm. Anh ngẩng đầu lên, thấy bóng một người thấp thoáng trước mặt, ánh mắt vô hồn, nhưng có điều kỳ lạ: dường như bóng ấy đang cố gắng giao tiếp, nhưng bằng ngôn ngữ mà Minh không thể hiểu. Một cảm giác đau nhói tim vang lên, anh thấy hình ảnh trẻ con bị nhốt trong bóng tối, ánh mắt cầu cứu trộn lẫn nỗi sợ hãi. Minh bỗng nhận ra rằng, tất cả những gì đang xảy ra – tiếng gọi, bóng người, ký tự cổ – đều liên quan đến lời nguyền cổ xưa của làng, mà anh chưa từng biết đến.

Minh đứng dậy, thở dồn dập, cố trấn tĩnh. Anh biết, nếu tiếp tục đi vào rừng, nguy cơ sẽ tăng gấp bội. Nhưng bản năng mách bảo anh, nơi sâu trong rừng, có manh mối về những gì đang ám làng, và anh cần tìm ra, nếu muốn sống sót và giải cứu linh hồn dân làng. Minh hít một hơi dài, ánh đèn pin run run, tiến tiếp vào rừng, bước chân nặng trĩu nhưng quyết tâm chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.

Bóng tối bao trùm, rừng trở nên u ám hơn, âm thanh thì thầm như những lời cảnh báo. Minh cảm giác mỗi bước chân đưa anh tiến gần hơn tới bí ẩn cổ xưa, nhưng đồng thời cũng đưa anh vào nguy hiểm khôn lường. Anh biết, tiếng gọi từ rừng không phải chỉ để dọa nạt, mà là dấu hiệu cho những điều ghê rợn sắp diễn ra – những điều sẽ thay đổi đời anh mãi mãi.

Đêm ấy, Minh không quay lại. Anh tiến sâu, đôi mắt dõi theo mọi bóng hình, tai nghe mọi âm thanh, tim đập nhanh. Từng bước, từng bước… rừng như sống dậy, hít thở, theo dõi, thử thách và dẫn dắt anh vào thế giới mà không ai trong làng từng dám nhìn thẳng. Minh biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu cho những nỗi kinh hoàng sâu thẳm, nơi ranh giới giữa hiện thực và siêu nhiên ngày càng mờ nhạt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×