quê hương ma ám

Chương 5: Căn Nhà Tuổi Thơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh trở về căn nhà cũ khi trời vừa nhá nhem tối. Cánh cổng gỗ ọp ẹp khép hờ, như chực bật ra bất cứ lúc nào, tạo ra âm thanh kẽo kẹt vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Anh đứng một hồi lâu trước cổng, hít sâu, cố trấn tĩnh. Bao nhiêu ký ức tuổi thơ ùa về – tiếng cười đùa của mình với bạn bè, những chiều hè nắng vàng, cánh đồng lúa chín – giờ trộn lẫn với cảm giác rùng rợn, lạnh buốt sống lưng. Anh biết rằng lần trở về này, không chỉ là để nhìn lại quá khứ, mà còn để đối mặt với những bóng ma tồn tại lâu trong làng, đang rình rập anh ngay tại nơi này.

Anh mở cánh cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên như một lời cảnh báo. Bước chân vào nhà, Minh nhận thấy mọi thứ vẫn giữ nguyên trật tự cũ, nhưng phủ một lớp bụi dày, ánh sáng nhạt từ cửa sổ chiếu vào tạo ra những hình thù kỳ dị trên tường. Minh đi dọc hành lang, tay chạm vào những bức ảnh treo trên tường. Một số ảnh mờ nhòe, hình ông bà, cha mẹ, bạn bè – nhưng ánh mắt trong ảnh dường như thiếu sức sống, trống rỗng, nhìn anh như nhận ra một điều gì ghê rợn.

Khi bước vào phòng khách, Minh nhìn thấy chiếc bàn gỗ quen thuộc, giờ phủ bụi, trên đó còn để vài vật dụng cũ mà anh đã quên từ lâu. Anh cúi xuống nhặt một chiếc đồng hồ cũ, quay xem kim vẫn đứng im, không chạy. Minh rùng mình, để đồng hồ xuống, và cảm giác có một luồng hơi lạnh lướt qua gáy, như ai đó đứng sau lưng, nhìn anh. Anh quay lại, nhưng chỉ thấy khoảng trống phòng khách trống trải, bóng tối nhấn chìm mọi vật.

Minh tiến vào phòng ngủ của mình ngày xưa. Cánh cửa cũ kỹ kẽo kẹt mở ra, hương mùi cũ pha trộn với bụi bặm ùa vào mũi. Trên giường, chiếc chăn cũ vẫn gấp gọn, nhưng bóng tối dường như dày đặc hơn xung quanh. Anh bước đến bàn học, thấy những dấu vết bút chì cũ, những nét chữ lem nhem của ngày bé. Nhấc một tờ giấy, Minh giật mình thấy những ký tự kỳ lạ – không phải chữ viết bình thường, mà giống những ký hiệu ma thuật cổ xưa mà anh từng thấy trên cột đình làng. Minh run rẩy, hạ tờ giấy xuống, tim đập dồn dập. Anh biết rằng, căn nhà này không đơn thuần là nơi lưu giữ ký ức tuổi thơ… mà còn ẩn chứa một bí mật siêu nhiên liên quan đến lời nguyền của làng.

Đi sâu vào nhà bếp, Minh thấy những vật dụng cũ xếp lộn xộn, nhưng có vài thứ như mới được dọn dẹp, khiến anh khó hiểu. Một chiếc nồi sắt cũ bỗng phát ra âm thanh lạch cạch nhỏ, không rõ nguyên nhân. Minh giật mình, bước lùi lại, tay run run. Tiếng lạch cạch lặp lại, vang vọng trong không gian trống vắng, như tiếng nhắc nhở: “Đừng coi thường… đây không chỉ là nhà cũ.” Minh hít sâu, cố lấy bình tĩnh, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn bám chặt lấy anh, không rời.

Anh quay lại phòng khách, ánh sáng đèn vàng hắt xuống tường, tạo thành những bóng dài kỳ dị. Minh ngồi trên ghế, nhìn quanh, và bỗng dưng nhận thấy một bóng mờ xuất hiện ngay góc phòng, thấp thoáng rồi biến mất ngay. Minh giật mình đứng dậy, tim đập nhanh. Anh bước đến, soi đèn pin quanh, nhưng không có gì ngoài khoảng trống. Minh hít một hơi dài, nhận ra rằng căn nhà tuổi thơ không còn an toàn, và những ký ức yên bình chỉ là bức bình phong che đi sự hiện diện của thế lực siêu nhiên đang ẩn nấp.

Bỗng dưng, Minh nghe tiếng cửa sổ phòng khách mở nhẹ, mặc dù anh đã chắc chắn khóa chặt trước khi đi ra rừng. Tiếng gió thổi qua khe cửa mang theo một âm thanh rít, khe khẽ, gần như đang gọi tên anh: “Minh… trở lại… trở lại…” Minh bước tới cửa, ánh mắt căng thẳng, nhìn ra khoảng sân tối mịt. Không có ai, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không rời bỏ. Anh nhận ra rằng, tiếng gọi từ rừng trước đây giờ đã len lỏi vào căn nhà, hòa cùng bóng tối, ám ảnh anh mọi nơi.

Minh quyết định khám phá tầng trên của căn nhà, nơi phòng ngủ ông bà và các vật dụng cũ còn lưu giữ ký ức lâu đời. Leo lên cầu thang gỗ cũ kỹ, tiếng kẽo kẹt vang lên đều đặn theo từng bước chân. Trên tầng, Minh mở cửa phòng ông bà, thấy những bức ảnh cũ, sách vở, và một chiếc rương gỗ cũ. Khi chạm vào rương, Minh giật mình: từng ký tự cổ trên rương phát sáng nhè nhẹ, ánh sáng mờ hắt lên tường, tạo thành những hình thù kỳ dị. Minh nhận ra rằng, mọi vật dụng trong nhà đều bị chi phối bởi một năng lực siêu nhiên, liên kết với lời nguyền cổ xưa của làng.

Đột nhiên, Minh nghe thấy tiếng cười trẻ con vang vọng ngay phía cuối hành lang tầng trên. Anh quay người, không thấy ai cả. Tiếng cười ấy vừa trong trẻo, vừa ma quái, khiến tim anh nhói đau. Minh tiến lại gần, và thấy bóng mờ thấp thoáng trước phòng ngủ mình ngày xưa, ánh mắt mơ hồ nhưng đầy ẩn ý. Anh nhận ra rằng, căn nhà tuổi thơ không chỉ là nơi lưu giữ ký ức, mà còn là nơi thế lực siêu nhiên thử thách và ràng buộc anh.

Minh bước xuống cầu thang, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh tràn khắp lưng. Anh đứng ở phòng khách, nhìn ra sân tối, và nhận ra rằng mọi vật trong nhà, mọi bóng mờ, mọi âm thanh đều nhắm vào anh, cố gắng dẫn dắt anh tới những bí mật sâu kín của làng. Anh biết rằng, nếu không khám phá tận cùng, sẽ không thể hiểu được sự biến đổi của làng và dân làng, cũng như tiếng gọi kỳ bí từ rừng.

Đêm ấy, Minh không ngủ. Anh ngồi bên bàn, ánh đèn vàng tạo bóng dài trên tường. Từng ký tự kỳ lạ, từng tiếng lạch cạch, từng bóng mờ thoáng qua đều khiến anh ám ảnh. Anh thở dài, cố trấn tĩnh, nhưng trong lòng nhận ra rằng căn nhà tuổi thơ này đang trở thành trung tâm của mọi hiện tượng siêu nhiên, là nơi những bóng ma, ký ức và lời nguyền cổ xưa giao hòa, chực chờ lôi kéo anh vào sâu trong bóng tối.

Minh tự nhủ: “Mình phải tìm hiểu… phải biết bí mật của căn nhà và ngôi làng. Nếu không, sẽ không chỉ là rùng rợn nữa… mà là mạng sống.” Anh ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh trăng nhạt hắt xuống sân, tạo ra những bóng dài bất thường. Minh biết rằng lần trở về này sẽ thay đổi hoàn toàn đời anh, và căn nhà tuổi thơ chính là cánh cửa dẫn tới những bí ẩn ghê rợn, nơi mọi thứ tưởng bình yên chỉ là lớp vỏ che giấu sự thật kinh hoàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×