Sau buổi chiều Chủ Nhật căng thẳng tại căn hộ của Mai, An không thể tìm lại sự yên bình vốn có. Khuôn mặt Mai, ánh mắt sắc sảo cùng cái chạm tay ngắn ngủi đó liên tục quấy rầy anh. Mối quan hệ với Linh vẫn ngọt ngào, nhưng nó bắt đầu có cảm giác như một nghĩa vụ hơn là sự khao khát. Anh cảm thấy như mình đang sống trong một vỏ bọc, và chính Mai, người chị gái của bạn gái, là người duy nhất nhìn thấu được sự giả dối đó.
"Anh An này, chị Mai bảo hệ thống đèn đó tuyệt vời lắm! Chị ấy khen anh đấy," Linh hồ hởi thông báo qua điện thoại vào tối thứ Hai.
An cố gắng kìm nén sự hồi hộp không nên có. "Chỉ là kỹ thuật cơ bản thôi."
"Không đâu! Chị ấy hiếm khi khen ai lắm. Chị ấy còn hỏi anh có rảnh cuối tuần này không, muốn nhờ anh xem giúp hệ thống âm thanh nữa."
Cơ hội. An cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Anh đã định từ chối để giữ ranh giới, nhưng lý trí đã bị tiếng nói cấm kỵ bên trong áp đảo.
"À... anh nghĩ anh có thể sắp xếp được một chút thời gian. Dù sao cũng nên hoàn thành nốt trách nhiệm của mình." Anh nói bằng một giọng điềm tĩnh, nhưng lòng anh đã nhảy múa vì sự lừa dối ngọt ngào này.
Cuộc hẹn được ấn định vào chiều thứ Bảy. An dành cả tuần để nghiên cứu chi tiết về hệ thống âm thanh cao cấp mà Mai có. Không phải vì công việc, mà vì đó là cái cớ duy nhất để anh được ở gần cô, để được đắm chìm trong áp lực quyến rũ từ Mai.
Chiều thứ Bảy. An đến căn hộ của Mai mà không có Linh đi cùng. Linh bận dự một buổi hội thảo ở trường, và Linh đã hoàn toàn tin tưởng anh. Sự vắng mặt của Linh khiến không khí giữa An và Mai trở nên trần trụi và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Căn hộ tối giản của Mai giờ đây mang một vẻ bí ẩn hơn. Mai mặc một chiếc quần jeans đen bó sát và áo sơ mi trắng, giản dị nhưng lại tôn lên vẻ trưởng thành và quyến rũ một cách chủ động. Cô đưa An vào phòng khách.
"Hệ thống âm thanh có chút trục trặc nhỏ," Mai giải thích, giọng cô trầm ấm và gần gũi hơn hẳn lần trước. "Linh bảo cậu là chuyên gia, tôi tin cậu sẽ giải quyết được vấn đề này."
An bắt tay vào việc. Anh phải cúi người xuống gần kệ TV, và Mai thì ngồi ở sofa ngay phía sau anh, lật xem một tạp chí thiết kế. Cô không nhìn An, nhưng sự hiện diện của cô đã áp đảo toàn bộ căn phòng.
An cảm thấy mọi dây thần kinh của mình đều đang căng lên. Anh cố gắng tập trung vào các chi tiết kỹ thuật, nhưng tâm trí anh lại bị phân tán bởi hơi thở đều đặn của Mai, bởi mùi hương thanh lịch đang lơ lửng trong không khí.
"Cậu có vẻ cẩn thận hơn lần trước," Mai bất ngờ lên tiếng, không ngẩng đầu lên khỏi tạp chí.
An giật mình, một cảm giác bị bắt quả tang chạy dọc sống lưng. "Tôi... tôi chỉ muốn đảm bảo mọi thứ hoàn hảo thôi, Mai." Anh cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Mai mỉm cười nhạt, một nụ cười chỉ thoáng qua nhưng lại đầy ẩn ý. "Sự hoàn hảo luôn cần một cái giá đắt. Đôi khi, người ta quá tập trung vào việc làm mọi thứ hoàn hảo mà lại bỏ lỡ những thứ quan trọng khác."
Lời nói của Mai đánh thẳng vào tâm lý An. Cô đang nói về công việc, nhưng lại ám chỉ đến cuộc sống và những khát khao bị đè nén của anh. An cảm thấy như Mai đang thăm dò ranh giới của anh, đang mời gọi anh bước vào một trò chơi nguy hiểm của ngôn từ.
An cố gắng trả lời một cách chuyên nghiệp, nhưng giọng anh lại trở nên khàn đặc một cách vô lý. Anh đã không thể kiểm soát được chính mình khi ở gần cô. Cái cớ của sự hoàn hảo này đã đưa anh đến một nơi đầy cám dỗ, nơi anh biết rõ, nếu đi thêm bước nữa, anh sẽ không còn là An của Linh nữa.