quen cô em nhưng lỡ thích cô chị

Chương 4: ĐÊM CÀ PHÊ KHÔNG NGỦ VÀ VẾT NỨT


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An đã hoàn tất việc kiểm tra hệ thống âm thanh. Anh không tìm thấy trục trặc lớn nào, chỉ là một lỗi cài đặt nhỏ. Dù vậy, anh vẫn cố tình kéo dài thời gian, tỉ mẩn giải thích từng chi tiết, như thể đang thuyết trình về một phát minh vĩ đại. Anh muốn ở lại, muốn kéo dài sự căng thẳng và cấm kỵ này.

"Cảm ơn cậu, An. Cậu làm việc chuyên nghiệp hơn tôi nghĩ," Mai nói, giọng cô pha chút mỉa mai tinh tế. Cô đi vào bếp và quay lại với hai tách cà phê đen nóng hổi. "Uống một chút đi. Coi như là lời cảm ơn chính thức."

Họ ngồi đối diện nhau trong phòng khách tối giản. Ánh đèn vàng nhạt từ hệ thống chiếu sáng mới tạo ra một bầu không khí riêng tư và thân mật bất ngờ. Lúc này, Linh đã hoàn toàn vắng mặt khỏi tâm trí họ.

"Cậu có vẻ áp lực," Mai bất ngờ buông lời, nhấp một ngụm cà phê. Cô không hỏi, mà là kết luận.

An cảm thấy bị đánh trúng vào chỗ yếu. Anh cố gắng lảng tránh: "Công việc thôi, dạo này dự án hơi căng."

Mai nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc sảo nhưng không hề phán xét, mà mang theo một sự thấu hiểu lạnh lùng. "Không chỉ là công việc. Cậu đang cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, kể cả người mà cậu không thực sự hiểu rõ."

An nghẹt thở. Anh biết Mai đang ám chỉ Linh, và cả chính cô nữa. Nhưng cách cô nói, lại như đang mời gọi anh thú nhận.

"Cô Mai nói chuyện thâm thúy thật," An cười gượng gạo.

Mai dựa lưng vào sofa, vẻ ngoài lạnh lùng thường thấy chợt tan đi một chút, để lộ ra vết nứt mà Linh đã nhắc đến. "Sống nhiều năm, trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, người ta sẽ học được cách nhìn vào bản chất hơn là vẻ ngoài. Tôi đã mất quá nhiều thời gian để xây dựng sự hoàn hảo mà tôi nghĩ mình cần, để rồi nhận ra nó chỉ là một nhà tù."

Giọng cô trầm ấm và chứa đựng sự cay đắng kín đáo. Đó là lần đầu tiên Mai mở lòng về cuộc sống riêng tư. An cảm thấy một luồng cảm thông mãnh liệt dâng lên, hoàn toàn khác biệt so với sự chiều chuộng non nớt mà anh dành cho Linh. Đây là sự đồng điệu giữa hai người trưởng thành, cùng mang những áp lực bị kìm nén.

An đặt tách cà phê xuống, cúi người về phía trước một chút. "Tôi không thể tưởng tượng được... cô đã vượt qua điều đó như thế nào."

Mai nhìn anh, ánh mắt chứa đựng một vòng xoáy phức tạp của sự mệt mỏi và khao khát. "Tôi không vượt qua, An. Tôi chỉ sống chung với nó. Tôi học cách che giấu sự đổ vỡ bằng sự nguyên tắc và thanh lịch bên ngoài. Nhưng sâu bên trong, đôi khi tôi khao khát một sự kích thích bất ngờ, một thứ gì đó nguy hiểm để nhắc nhở tôi rằng mình vẫn còn sống."

Lời thú nhận này như một ngọn lửa âm ỉ được bật lên. Cô không nói trực tiếp, nhưng sự cô đơn và nhu cầu được khuấy động của cô đã gọi mời An một cách trực diện. An cảm thấy một luồng khát khao mạnh mẽ chạy qua người. Anh bị cuốn hút không chỉ bởi vẻ ngoài, mà bởi chiều sâu và kinh nghiệm đau thương này của Mai, điều mà Linh, trong sự trong sáng của mình, không thể nào hiểu được.

Họ tiếp tục trò chuyện đến khuya, không một lời lẽ vượt rào, nhưng sự kết nối cảm xúc đã vượt qua mọi giới hạn của một người bạn trai và chị gái bạn gái. Khi An đứng dậy ra về, anh và Mai đứng sát nhau ở cửa.

"Cảm ơn An," Mai thì thầm, ánh mắt nóng bỏng và thấu hiểu. "Tối nay, tôi cảm thấy được thở một chút."

An nhìn cô, không nói nên lời. Anh đã tội lỗi kinh khủng. Anh đã dành cả đêm để đồng điệu với một người phụ nữ khác, khám phá vết nứt của cô và để cho nhu cầu cấm kỵ của chính mình được nuôi dưỡng. Anh bước ra khỏi căn hộ với cảm giác choáng váng, biết rằng, sau đêm cà phê không ngủ này, sự yên bình với Linh đã chính thức bị đe dọa bởi ngọn lửa mãnh liệt và trưởng thành của Mai.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×