Trở về căn hộ, An thấy Linh đã ngủ say trên sofa, tay vẫn ôm chặt quyển sách. Vẻ mặt cô thanh thoát và ngây thơ. An cảm thấy một làn sóng tội lỗi và trách nhiệm mạnh mẽ dội về. Anh nhẹ nhàng bế Linh vào phòng ngủ.
Ôm Linh, An cố gắng cảm nhận lại sự yên bình và chắc chắn mà anh từng có. Linh là mùa xuân, là sự mềm mại không cần cố gắng. Nhưng đêm nay, sự mềm mại đó không đủ để xua tan đi cảm giác mãnh liệt và nguy hiểm mà Mai đã để lại.
An vô thức so sánh: Linh là tình yêu ngây thơ, dễ đoán và dễ bảo vệ; Mai là đam mê cấm kỵ, là sự thấu hiểu đầy áp lực, là người phụ nữ đã mở toang cánh cửa vào thế giới trưởng thành của anh bằng lời nói. Linh là vỏ bọc anh đang cố gắng giữ, còn Mai là bản chất anh đang cố gắng chối bỏ.
Sự giằng xé nội tâm khiến An không thể ngủ. Anh bước ra ban công, ngọn gió đêm lạnh lẽo cũng không làm dịu đi ngọn lửa trong lòng. Căn hộ của Mai ở tầng ba, góc nhìn từ ban công nhà An có thể vô tình nhìn thấy khu sinh hoạt chung của Mai nếu rèm cửa mở.
Đúng lúc đó, An nhìn thấy ánh đèn vàng nhạt từ căn hộ của Mai. Rèm cửa chỉ kéo hờ.
Không thể kiểm soát được sự tò mò cấm kỵ đang trào dâng, An tiến lại gần lan can. Anh vô tình nhìn trộm vào không gian riêng tư của Mai.
Mai đang ở phòng khách. Cô đã thay bộ đồ thanh lịch bằng một chiếc áo ngủ mỏng, bằng lụa satin màu tối, ôm sát những đường cong chín chắn và gợi cảm của người phụ nữ đã trưởng thành. Cô đang thả lỏng hoàn toàn, rót một ly rượu vang và đi lại chậm rãi. Không còn vẻ lạnh lùng hay kiểm soát, cô chỉ còn là một người phụ nữ cô đơn và khao khát sự tự do.
An nín thở. Anh thấy rõ sự thanh lịch và mãnh liệt đó không chỉ nằm ở lời nói mà còn ở chính thân thể cô. Từng cử động của Mai đều mang một sự chủ động và nhấn nhá rất khác so với sự vụng về đáng yêu của Linh.
Mai dừng lại bên cửa sổ, dường như đang ngắm nhìn bầu trời đêm. Chiếc áo ngủ mỏng lưu lại mọi đường nét, tạo ra một hình ảnh vừa gợi cảm vừa mong manh lạ thường. An cảm thấy máu nóng dồn lên. Anh biết việc mình làm là sai trái, là xâm phạm và đồi bại, nhưng anh không thể quay đi.
Trong giây phút đó, An cảm thấy một cú sốc thực sự về cảm xúc. Cô Chị Mai không chỉ là sự thấu hiểu tâm lý, mà còn là một cám dỗ vật chất không thể chối từ, là hiện thân của mọi khao khát bị cấm đoán của anh.
Anh rón rén lùi lại, tim đập dữ dội. Khuôn mặt Mai và hình ảnh nóng bỏng đó khắc sâu vào tâm trí anh. Sự tội lỗi bủa vây, nhưng đi kèm với nó là một cảm giác sống động và hưng phấn đến tột độ. Anh đã vượt qua một hàng rào mỏng manh của đạo đức.
An trở lại giường, ôm chặt lấy Linh, như thể đang dùng thân thể cô để chống lại sự cám dỗ vừa thấy. Linh vẫn ngủ say, hoàn toàn không hay biết về ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng anh, ngọn lửa mà chính cô là người đã vô tình mời gọi vào cuộc đời anh. An biết rằng, ranh giới đã không còn ý nghĩa gì nữa. Anh đang hẹn hò với Cô Em, nhưng tâm trí, ánh mắt và khao khát của anh đã hoàn toàn thuộc về Cô Chị.