Đêm rằm.
Ánh trăng tròn treo trên bầu trời mù mịt, như một con mắt khổng lồ đang dõi xuống thị trấn nhỏ. Sương mù dày đặc hơn bao giờ hết, len vào từng ngóc ngách, khiến không khí đặc quánh đến nghẹt thở. Người dân đóng chặt cửa, bàn thờ nào cũng đỏ lửa hương, tiếng tụng niệm rì rầm vang lên khắp làng. Nhưng không ai tin những lời cầu khẩn ấy có thể ngăn được cái chết.
Khải ngồi trong căn nhà cũ, mắt nhìn trân trân vào bảy hòn đá khắc ký hiệu. Sáu hòn đã ứng nghiệm, chỉ còn lại hòn đá cuối cùng, khắc một chữ Hán cổ khó đọc. Hương ngồi bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt.
“Đêm nay… nó sẽ kết thúc.” – Khải nói khẽ.
Hương run rẩy: “Nhưng kết thúc theo cách nào? Cả làng này sẽ biến mất ư?”
Khải không trả lời. Trong lòng anh, một linh cảm đen tối dâng lên: nạn nhân thứ bảy sẽ không phải ai khác, mà chính là anh.
Tiếng kêu cứu trong đêm
Nửa đêm, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Khải cầm gậy, mở cửa. Trước hiên là một cậu bé, mặt tái mét, khóc nấc:
“Anh Khải ơi… mẹ em bảo anh cứu! Ông thầy lang ở cuối làng đang bị bắt!”
Khải thoáng do dự. Hương níu tay anh:
“Có thể là bẫy…”
Nhưng tiếng khóc thảm thiết kia quá thật. Khải siết chặt gậy, quyết định chạy theo.
Con đường dẫn về cuối làng tối om, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống. Khi đến nơi, cả hai nghe thấy tiếng hét thất thanh vang vọng từ trong căn nhà gỗ của thầy lang Trịnh.
Khải xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến anh rùng mình: thầy lang nằm gục trên nền, ngực rỗng hoác, máu loang đỏ. Trên bàn thờ, ký hiệu cuối cùng hiện ra – chữ Hán cổ trên hòn đá.
Nạn nhân thứ bảy đã ngã xuống.
Phong ấn mở
Ngay khoảnh khắc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội. Tiếng gió rít lên như tiếng gào thét. Từ nghĩa trang, một luồng khói đen khổng lồ bốc lên trời, xoắn vặn như con rắn khổng lồ. Tiếng gầm gừ vọng khắp không gian, khiến người dân trong làng ngã rạp xuống, kẻ thì ngất lịm, kẻ thì ôm đầu khóc thảm.
Khải run rẩy, nhìn thấy trong luồng khói ấy, một bóng hình khổng lồ từ từ hiện ra. Đôi mắt đỏ như than cháy, thân hình gầy guộc cao lêu nghêu, miệng răng nhọn hoắt nhễu máu. Đó chính là Quỷ Ăn Tạng, đã thoát ra hoàn toàn khỏi phong ấn.
Nó vươn móng vuốt lên trời, gầm rú:
“Bảy trái tim! Máu đủ rồi! Giờ ta sẽ nuốt trọn linh hồn của các ngươi!”
Tiếng gầm ấy vang khắp thung lũng, khiến đất trời rung chuyển.
Sự thật về dòng họ Trần
Trong cơn hỗn loạn, Khải nghe thấy một tiếng thì thầm sát bên tai, dù không có ai đứng cạnh:
“Máu Trần… chính là chìa khóa.”
Anh sững lại. Những mảnh ghép cuối cùng chợt khớp lại.
Ngày xưa, kẻ phản bội làng vốn là một người trong dòng họ Trần. Hắn đã bán linh hồn để có được sức mạnh, nhưng bị nguyền rủa, phong ấn dưới mộ đá. Để thoát ra, hắn cần bảy trái tim làm nghi lễ máu. Và để tồn tại vĩnh viễn, hắn cần một vật tế cuối cùng: máu của hậu duệ Trần.
Khải ôm đầu, cảm thấy máu trong cơ thể sôi lên như có lửa đốt. Trong mắt anh, hình ảnh của cha hiện ra – người đàn ông đã biến mất nhiều năm trước.
“Cha… có phải… chính cha…?”
Nhưng bóng hình ấy tan biến trong sương, để lại một khoảng trống u ám.
Trận đối mặt
Quỷ Ăn Tạng bước đến, mỗi bước nện xuống đất như sấm. Nó dừng lại trước Khải, đôi mắt đỏ rực xoáy thẳng vào anh.
“Ngươi… hậu duệ cuối cùng… Máu của ngươi sẽ khóa tâm cho ta. Ngươi sinh ra chỉ để hoàn tất số mệnh này.”
Khải siết chặt gậy gỗ, hét lên:
“Tao sẽ không để mày lấy máu tao! Tao không phải vật tế của mày!”
Hương chạy đến bên anh, nước mắt trào ra:
“Anh Khải, đừng! Nó mạnh hơn chúng ta nhiều lắm!”
Nhưng Khải biết, đây là khoảnh khắc không thể lùi.
Lời thề trong tuyệt vọng
Anh quay sang Hương, thì thầm:
“Nếu anh ngã xuống… em hãy tìm cách phá vòng nghi lễ. Đừng để nó nuốt linh hồn cả làng.”
Hương bật khóc:
“Không! Em sẽ không bỏ anh lại một mình!”
Con quỷ gầm lên, lao đến. Móng vuốt sắc như dao quét ngang. Khải giơ gậy đỡ, gậy gãy làm đôi. Lực từ cú đánh hất anh ngã nhào xuống đất, máu trào ra khóe miệng.
Quỷ cúi xuống, gầm gừ:
“Ngươi không thể chống lại định mệnh.”
Nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu của Khải, không còn sợ hãi nữa. Chỉ còn lại sự quyết tâm cháy bỏng.
Anh hét lên, lao thẳng vào con quỷ, bất chấp tất cả.