Buổi sáng hôm sau, thị trấn chìm trong một bầu không khí ảm đạm hơn thường lệ. Tiếng gà gáy như lạc lõng trong màn sương dày. Người dân đi lại vội vã, không còn cảnh tụ tập chuyện trò trước hiên nhà, ai cũng đóng cửa sớm, chỉ dám hé rèm nhìn ra ngoài.
Khải sau một đêm thức trắng, gương mặt mệt mỏi, mắt thâm quầng. Anh vừa ngồi trước hiên vừa nghĩ về chuyện đêm qua, về đôi mắt đỏ rực ngoài sân, về tiếng gõ cửa như nhát búa gõ thẳng vào tim. Anh biết, con quỷ đó không còn chỉ rình mò nữa – nó đã thực sự chú ý đến anh.
Khi Hương đến, cô mang theo một chiếc túi vải. Bên trong là vài tấm bùa cổ và một bó nhang.
“Anh cần cái này. Ít nhất cũng giúp trấn an một phần.” – Hương khẽ nói.
Khải nhận lấy, mỉm cười gượng gạo. Anh không tin tuyệt đối vào bùa chú, nhưng giờ thì bất cứ thứ gì có thể khiến anh cảm thấy an toàn hơn đều đáng quý.
Hai người cùng đi đến nhà ông Quang – cha của nạn nhân đầu tiên. Ngôi nhà nằm sát bìa rừng, không khí tang tóc bao trùm. Họ gặp bà vợ ông Quang, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt hốc hác.
“Xin chia buồn…” – Hương khẽ nói, giọng nghẹn lại.
Người đàn bà chỉ gật đầu, mời họ vào. Bàn thờ lập vội giữa gian chính, hương khói nghi ngút. Khải khựng lại khi nhìn lên: trên tấm ván thờ, ngoài di ảnh của người con trai, còn có một vệt máu dài loang lổ. Máu khô nhưng vẫn còn đỏ sẫm, trông như ai đó đã cố tình vẽ lên.
Đó là một ký hiệu quái dị: vòng tròn bao quanh, giữa là hình một trái tim bị xé đôi.
Khải rùng mình, nhớ ngay đến những ký hiệu trong hầm máu ngôi nhà bỏ hoang.
“Bác có biết… vệt này từ đâu ra không?” – anh hỏi khẽ.
Người đàn bà run rẩy: “Tôi lau đi bao lần… nhưng sáng hôm sau nó lại hiện ra. Giống như ai đó vẽ trong đêm.”
Không khí đặc quánh. Hương lặng lẽ lấy tấm bùa ra, đặt lên bàn thờ, miệng lẩm nhẩm khấn.
Rời khỏi nhà ông Quang, Khải và Hương quyết định đến thẳng chùa cổ trong thị trấn. Ngôi chùa nằm trên sườn núi, lâu đời và ít người lui tới. Trụ trì là một vị sư già đã ngoài bảy mươi.
Khi nghe họ kể chuyện, sư thở dài:
“Ta đã biết ngày này sẽ đến. Dòng máu của dòng họ Trần không thể thoát khỏi lời nguyền. Con quỷ ấy từng là người, bị nguyền rủa vì phản bội cả làng, bán máu của mình cho bóng tối. Nó bị phong ấn trong mộ đá, nhưng nếu có kẻ dâng đủ bảy trái tim, nó sẽ trỗi dậy hoàn toàn.”
Khải siết chặt tay: “Thưa thầy, vậy làm sao để ngăn chặn?”
Vị sư nhìn anh rất lâu, đôi mắt sâu thẳm như thấu tận tim gan:
“Người mang dòng máu Trần phải là kẻ phá vỡ lời nguyền. Nhưng để làm được, cần đối diện với sự thật – kể cả khi sự thật ấy đau đớn hơn cái chết.”
Khải im lặng. Từ ngày trở về, anh đã mơ hồ đoán được, nhưng nghe chính miệng vị sư già khẳng định, anh càng thấy gánh nặng như đè xuống.
Buổi tối, Khải và Hương cùng nhau đi quanh làng. Sương mù dày đặc, ánh trăng nhòe mờ. Họ phát hiện thêm một điều kỳ lạ: trước cửa một số ngôi nhà, trên tường, đều có những vết máu loang, tạo thành ký hiệu tương tự. Người dân thì hốt hoảng, không ai dám hé môi, chỉ lặng lẽ đóng cửa im ỉm.
“Anh thấy không?” – Hương run run – “Nó đang chọn. Gia đình nào có dấu máu, tức là sẽ có người chết. Và nghi lễ máu… đang được thực hiện.”
Khải nắm chặt tay cô. Anh hiểu rằng quỷ ăn tạng không chỉ tấn công bừa bãi – mà có một kế hoạch, một bàn tay nào đó đứng sau dẫn dắt.
Đêm đó, khi trở về nhà, Khải cảm nhận rõ sự bất thường. Không gian lặng như tờ, đến cả tiếng côn trùng cũng im bặt. Anh châm nhang cắm lên bàn thờ mẹ, lòng nặng trĩu.
Bất chợt, gió thổi tắt đèn. Trong bóng tối, tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài hiên. Hương vội kéo Khải lùi lại, hai người nín thở. Cánh cửa rung lên từng hồi.
Một giọng nói méo mó, vọng ra từ khoảng không:
“Máu của ngươi… sẽ hoàn tất nghi lễ…”
Khải siết chặt gậy gỗ, tim đập thình thịch. Nhưng khi anh bật đèn pin, ngoài hiên chỉ còn trống rỗng, không một bóng người. Trên nền đất, một ký hiệu máu mới toanh loang ra: hình trái tim vỡ đôi, vẫn còn ướt sũng, như vừa được vẽ bằng nội tạng tươi rói.
Hương ôm chặt cánh tay anh, run rẩy thì thầm:
“Khải… nó chọn anh rồi.”