Đêm ấy, cả thị trấn gần như tê liệt trong sợ hãi. Người dân đóng chặt cửa, không dám bước ra ngoài. Trên bầu trời, trăng mờ trôi giữa tầng mây xám đặc quánh, gió gào rít như tiếng ai oán.
Khải ngồi trong căn nhà cũ, bàn tay nắm chặt cây gậy gỗ. Bên cạnh anh, Hương vẫn chưa nguôi sợ hãi sau khi thấy ký hiệu máu trước cửa. Cả hai im lặng rất lâu, chỉ nghe rõ tiếng tim đập dồn dập.
“Anh Khải… nếu nó thật sự chọn anh, vậy… chúng ta phải làm gì?” – Hương run run hỏi.
Khải không trả lời ngay. Anh nhớ đến lời sư thầy ở ngôi chùa cổ: “Người mang dòng máu Trần phải phá bỏ lời nguyền.” Nhưng làm thế nào, khi kẻ thù không phải là một con người, mà là một con quỷ tồn tại hàng trăm năm?
Bất ngờ, từ xa vọng lại tiếng hét thất thanh.
Khải bật dậy: “Có chuyện rồi!”
Anh và Hương lao ra khỏi nhà, bất chấp đêm tối. Tiếng hét vang lên từ phía xóm Đông – nơi có nhiều hộ dân sống tập trung.
Khi họ chạy đến, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai chết lặng. Trước cửa nhà ông Lý – một nông dân hiền lành – cánh cửa gỗ bị phá tung. Bên trong, tiếng khóc xé lòng của người vợ vọng ra.
Khải lao vào. Gian nhà hỗn loạn, bàn ghế văng tung tóe. Trên nền đất, vệt máu đỏ sẫm kéo dài từ cửa đến tận gian buồng. Người vợ quỳ sụp, ôm lấy đứa con út, khóc gào:
“Chồng tôi… chồng tôi bị nó bắt đi rồi!”
Khải nhìn quanh – dấu vết rõ ràng: những vệt cào sâu hoắm trên tường, như móng vuốt của dã thú. Một luồng khí lạnh lẽo phả ra từ buồng tối.
Anh lia đèn pin. Và tim anh như ngừng đập.
Giữa căn buồng, một bóng đen cao lớn đứng cúi gập. Đôi mắt đỏ rực lóe sáng, chiếu thẳng về phía anh. Trên tay nó, nội tạng người còn đẫm máu đang nhỏ từng giọt xuống sàn.
Người vợ hét lên, ngã vật xuống. Hương ôm chặt lấy Khải, toàn thân run rẩy.
Con quỷ ngẩng đầu. Khuôn mặt nó mờ mịt trong bóng tối, chỉ lộ rõ hàm răng dài nhọn nhe ra, máu me chảy ròng. Nó gầm gừ, tiếng phát ra như cả chục cổ họng cùng cất lên.
Khải dồn hết can đảm, túm tay Hương:
“Chạy!”
Cả hai lao ra ngoài, vừa kịp lúc con quỷ gầm lên, móng vuốt cào rách mảng tường gỗ phía sau lưng họ. Cả xóm Đông hỗn loạn, người dân hoảng loạn ùa ra, tiếng khóc la vang vọng.
Khải kéo Hương chạy dọc con hẻm nhỏ, phía sau là tiếng bước chân nặng nề đập xuống đất, rung chuyển từng hồi. Con quỷ đuổi theo, nhanh đến mức ánh mắt đỏ lóe lên chỉ cách vài mét.
Trên trời, mây đen che khuất ánh trăng, cả làng chìm trong tối tăm.
Hai người chạy đến con suối cạn cuối xóm. Khải đẩy Hương nấp vào gốc cây, còn mình đứng chắn trước. Con quỷ xuất hiện, cao gầy, xương cốt kêu răng rắc khi nó bước tới. Ánh mắt đỏ dữ tợn khóa chặt lấy anh.
Trong thoáng chốc, Khải cảm thấy máu trong cơ thể như đông lại. Một luồng áp lực vô hình đè nặng lên ngực anh, khó thở đến nghẹt thở.
Nó cất giọng trầm đục:
“Dòng máu của ngươi… sẽ mở lối cho ta.”
Khải nghiến răng, cầm gậy gỗ vụt mạnh. Nhưng cây gậy vỡ tan như va phải đá cứng. Con quỷ cười gằn, rồi bất ngờ tan biến vào màn sương, để lại khoảng không im lặng đến rợn người.
Hương òa khóc, ôm lấy anh:
“Khải… nó muốn anh thật sự…”
Anh siết chặt tay cô, trong đầu tràn ngập câu hỏi: Tại sao nó cứ nhắm vào mình? Phải chăng lời nguyền dòng họ Trần là thật, và anh chính là mảnh ghép cuối cùng để hoàn tất nghi lễ?
Sáng hôm sau, tin dữ lan khắp thị trấn. Ông Lý chính thức bị tuyên bố mất tích, chỉ còn lại vệt máu loang khắp nhà. Người dân bàn tán rùng rợn: nghi lễ máu đã lấy đi nạn nhân thứ hai.
Khải cùng Hương trở lại hiện trường. Trong căn buồng tối, họ phát hiện một chi tiết kỳ lạ: trên bàn thờ, lại xuất hiện ký hiệu máu – vòng tròn bao quanh trái tim bị xé đôi.
Hương thì thầm:
“Lần trước là gia đình ông Quang, giờ đến ông Lý… Nó đang đi từng nhà, từng bước hoàn tất nghi lễ. Nếu đủ bảy người… thì quỷ sẽ thoát ra hoàn toàn.”
Khải siết chặt nắm đấm. Anh nhìn vào dấu máu trên bàn thờ, cảm thấy như ai đó đang chơi một trò chơi bệnh hoạn, đánh dấu từng nạn nhân như sổ sách kế toán.
Trở về nhà, Khải lấy cuốn nhật ký ra đọc lại. Một đoạn chữ mờ hiện lên:
“Hắn không đi săn bừa bãi. Hắn được dẫn đường. Có kẻ trong loài người đang giúp hắn chọn nạn nhân, hoàn tất nghi lễ.”
Khải ngẩng phắt đầu, tim đập nhanh. Không chỉ có quỷ – mà còn có kẻ phản bội giữa con người.
Anh quay sang Hương:
“Chúng ta phải tìm ra ai đang giúp nó. Nếu không, cả làng này sẽ bị xóa sổ.”
Hương gật đầu, mắt đỏ hoe:
“Nhưng anh phải cẩn thận. Nó đã đánh dấu anh… lần sau, có thể sẽ đến lượt anh.”
Đêm hôm đó, Khải không dám chợp mắt. Anh ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn nhật ký, mắt dán ra khoảng tối ngoài vườn. Gió rít lên từng hồi dài, sương mù bao phủ dày đặc.
Và rồi, một tiếng cười trầm khàn vang lên từ khoảng không:
“Ba trái tim… còn bốn nữa thôi.”
Khải cứng người. Anh hiểu – nghi lễ máu đã đi được gần nửa chặng đường. Thời gian cho anh và cả thị trấn đang cạn dần.