quỷ ăn tạng

Chương 7: Kẻ dẫn đường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ ba kể từ cái chết đầu tiên, sương vẫn phủ kín như một tấm khăn tang đặt lên cả thị trấn. Tiếng chuông nhà thờ già nua vang ba hồi rồi tắt, để lại một khoảng lặng nặng nề. Khải và Hương ngồi ở hiên, giữa hai người là cuốn nhật ký ẩm nước và xấp ghi chép mà đêm qua họ chụm đầu làm đến gần sáng.

Hương dùng bút chì khoanh đỏ ba địa điểm: nhà ông Quang, nhà ông Lý, và nghĩa trang. Cô nối ba điểm ấy bằng một đường mảnh, lùi ra, nhíu mày:

“Anh nhìn xem… nếu tính cả ngôi nhà bỏ hoang của họ Đoàn thì thành một hình tứ giác lệch. Em có cảm giác nó còn thiếu những đỉnh khác.”

Khải gật. Anh đã thấy trực giác ấy ngay khi đặt những dấu chấm đầu tiên. Có cái gì đó cố tình dàn dựng, không phải những vụ tấn công ngẫu nhiên. Anh đặt thước thẳng nối nghĩa trang với nhà ông Lý: đường kéo dài qua đến con dốc phía đông, nơi có trạm y tế cũ đã đóng cửa từ nhiều năm. Trên bản đồ giấy, trạm y tế nằm đúng đường kéo dài như mũi tên hướng đi.

“Trạm y tế bỏ hoang…” Khải lẩm bẩm. “Nơi từng để xác đông lạnh thời dịch cũ.”

Hương rùng mình: “Địa điểm lý tưởng để cất giấu gì đó.”

Họ trao đổi nhanh, quyết định đi ngay khi sương tan bớt.

Trạm y tế cũ nằm ở rìa đồi, mái fibro xi măng bạc màu, tường loang lổ vệt rêu như những ngón tay bám víu. Cửa bị khóa bằng sợi xích han gỉ, nhưng ô cửa sổ bên hông bung bản lề từ bao giờ. Khải chui vào trước, đỡ Hương theo sau. Mùi thuốc sát trùng cũ kỹ quyện mùi ẩm mốc bốc lên khiến cổ họng cả hai khô rát.

Hành lang dài, cửa phòng khám mở he hé. Bên trong, giường sắt méo mó, tủ hồ sơ nghiêng ngả. Khải lia đèn pin: bụi dày, nhưng có thứ gì đó không đúng—một vệt kéo mảnh trên mặt bụi chạy dọc từ cửa vào đến cuối phòng, như ai đó từng lặng lẽ đi qua gần đây.

“Có người lui tới,” Hương thì thầm.

Phòng cuối hành lang khóa trong. Trên nền cửa gỗ, ai đó đã khắc một ký hiệu nhỏ—nửa vòng tròn ôm lấy một chấm, khác với dấu trái tim vỡ đôi thường thấy. Khải áp tai, lắng nghe: chỉ có tiếng gió len qua khe gỗ. Anh dùng lưỡi dao mỏng bẩy khóa. Chốt bật. Cánh cửa rít lên.

Phòng tối. Ở giữa, một bàn mổ cũ phủ tấm bạt bẩn. Trên tường gắn kệ dụng cụ nhàu nát. Khải kéo bạt. Hương sặc nhẹ. Dưới bạt không phải xác người, mà là dụng cụ phẫu tích được lau rửa kỹ, sắp xếp thứ tự như một nghi thức: dao mổ, kẹp, kim chỉ, ống hút… Tất cả đều sạch bất thường, tương phản với lớp bụi xung quanh.

“Đây là sân khấu hậu trường,” Khải nói khẽ. “Quỷ ăn tạng không cần dao mổ. Nhưng… con người thì có.”

Hương lục hộc tủ, lôi ra một cuốn sổ mỏng bọc nylon. Bên trong là những lịch hẹn thưa thớt từ nhiều năm trước, nhưng mấy trang cuối được viết bằng mực xanh mới hơn: các ngày gần đây bị đánh dấu bằng dấu chéo, bên cạnh ghi những ký hiệu rời rạc: Q, L, Đ. Cô nhìn Khải: “Q là Quang, L là Lý… Còn Đ?”

“Đoàn.” Cả hai đồng thanh.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng họ. Nhật ký cũ viết về nhà họ Đoàn bốn mươi năm trước. Ký hiệu mới “Đ”—là điểm đặt của nghi lễ, không phải tên nạn nhân. Điều đó có nghĩa người ghi sổ hiểu rõ câu chuyện xưa và đang phối bài cho hiện tại.

Hương lật trang áp cuối, một hàng chữ như ghi vội: “Chờ đủ bảy. Mất một thì bù một. Tâm phải khép đúng hình.”

“Tâm khép đúng hình…” Khải nhắc lại. Anh trải bản đồ, đánh dấu thêm trạm y tế. Nối các điểm lại, hình hiện ra rõ hơn: như một bùa ngũ sắc méo mó, những đường chéo cắt nhau, tâm nằm đâu đó gần giếng đá giữa làng—nơi xưa kia người ta kể từng vớt lên một cái hũ sành có nắp khắc chữ cổ.

“Trung tâm nghi lễ ở giếng,” Hương thở gấp. “Nếu đúng, đêm rằm tới họ sẽ hoàn tất phần ‘khóa tâm’.”

Khải không nói. Anh quay lại bàn, nhìn kỹ khay dụng cụ. Có một sợi tóc mắc ở răng kẹp, đen, mảnh. Anh nhón lấy, kẹp vào giấy gói. Những vết xước thẳng trên thép cho thấy bàn tay người quen lực, không run như kẻ nghiệp dư. “Kẻ này có kiến thức y. Hoặc từng làm trong ngành.”

Họ rời trạm y tế. Bầu trời mở ra một rãnh sáng nhợt. Hương kéo cao cổ áo: “Trong làng có ai dính dáng y khoa?”

Khải chậm rãi nhắc: “Bác sĩ Hào—bệnh viện huyện, đã nghỉ hưu. Ông ấy ở cuối phố chợ. Và… y tá Mận từng trực ở trạm xá này trước khi đóng. Giờ bán thuốc bắc cạnh đình.”

Họ nhìn nhau. Danh sách nghi ngờ đầu tiên thành hình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×