Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 117: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Hả?" Mộ Dung Bắc ngơ ngác, thần sắc hệt như hòa thượng trọc đầu sờ mãi không thấy tóc, cảm thấy rất khó hiểu nhìn Vân Lạc Phong mà hỏi: "bang chủ, tại sao.. thuộc hạ lại phải đếm?"
"Bởi vì đợi khi ngươi đếm đến mười, thì cuộc chiến này cũng kết thúc!"
Như thế nào được gọi là cuồng vọng?
Như thế nào được gọi là ngạo mạn?
Tất cả mọi người đang có mặt trên quảng trường ngày hôm nay hoàn toàn xem như được rửa mắt mà nhìn ý nghĩa chân chính của hai từ này.



Vân Lạc Phong thì lại xem như không thấy mấy ánh mắt trào phúng kia, trên mặt của cô vẫn giữ nguyên thần thái tự tin như cũ: "bắt đầu đi! Đừng làm lãng phí thêm thời gian của ta!"
"Hừ!"
Khuôn mặt già nua của Đường Nhiên lúc này còn đen hơn cả đích nồi. Ông ta khẽ dậm chân một cái lấy đà rồi lao về phía Vân Lạc Phong như là tia chớp.
Linh hồn công kích!
Ầm!!!


Thời điểm Đường Nhiên đến được trước mặt Vân Lạc Phong, còn chưa kịp làm gì thì linh hồn ông ta đã phải một đòn công kích mãnh liệt. Tiếp theo, đầu óc ông ta liền trở nên trống rỗng trong tích tắc.
Cũng trong tích tắc này, một thanh trường kiếm từ ngay chính diện đâm xuyên qua người của Đường Nhiên, tức khắc, Đường Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể cũng ngã phịch xuống đất.
"Đếm tới mấy?"
Vân Lạc Phong bình thản xoay đầu nhìn Mộ Dung Bắc, hỏi.
Mộ Dung Bắc kђเếק sợ không thôi, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã nghe thấy câu hỏi của Vân Lạc Phong, lúc này, hắn mới giật mình một cái, ngơ ngác nhìn về phía Vân Lạc Phong, cười ngượng ngùng: "ta.... ta còn chưa bắt đầu đếm!"
Ý chính là, Mộ Dung Bắc hắn còn chưa bắt đầu đếm thì đã kết thúc rồi.
Ngay cả một cơ hội phản ứng cũng hoàn toàn không để lại cho người ta!
Đến tận lúc này, Mộ Dung Bắc mới giác ngộ một cách triệt để, ngày đó Vân Lạc Phong chỉ đánh bại hắn để lấy vị trí Bắc Đẩu Bang mà không có trực tiếp ɢɨết hắn là chuyện may mắn đến cỡ nào!
"Gia gia!"
Đột nhiên, một tiếng hét thê lương truyền đến, vang vọng khắp toàn bộ quảng trường.


Khi nhìn lại thì chỉ thấy Đường Duyệt đang gắt gao ôm chặt lấy thi thể đầm đìa máu tươi của Đường Nhiên. Sau đó, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, ngươi dám ɢɨết gia gia của ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải đền mạng!"
Vân Lạc Phong nhướng một bên mày: "lão ta còn chưa ૮ɦếƭ! Một kiếm vừa rồi chẳng qua là phế đi đan điền của lão ta mà thôi! Ta muốn lão ta phải chính mắt nhìn thấy Thiên Võ Các bị diệt rồi mới ɢɨết ૮ɦếƭ lão ta sau!"
"Vân Lạc Phong!" Đường Duyệt siết chặt lấy hai nắm đấm, cả người không ngừng run rẩy: "ngươi có biết đan điền đối với một Linh Sư mà nói là có ý nghĩa gì hay không? Trước, ngươi phế một tay của biểu ca ta, sau, ngươi lại phế đan điền của gia gia ta. Loại nữ nhân tâm tư ngoan độc như ngươi, có tư cách gì mà mơ tưởng tới vị trí đương gia chủ mẫu của Trầm gia?"
Mọi người xung quanh đồng loạt ồ lên.
Ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong từ sự chấn động ban đầu biến thành khinh miệt.
Dù thực lực của nữ nhân này cường đại, nhưng xét ra thì vẫn chưa đủ tư cách để làm chủ mẫu của Trầm gia! Vậy mà cô ta lại ôm giấc mộng hão huyền đến như vậy.
"Duyệt nhi, để ta xem xét tình hình thân thể của gia gia con một chút!"
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên từ phía sau đám đông.
Mọi người lập tức quay phắt đầu lại, đập vào mắt họ đầu tiên chính là thân ảnh già nua của Trầm Điền đang nghênh bước mà tới. Ông ta đi thẳng đến bên cạnh Đường Duyệt, ngồi xổm xuống rồi đặt hai ngón tay lên cổ tay bắt mạch cho Đường Nhiên.
Sau khi xem xét kỹ càng tình trạng thân thể của Đường Nhiên, hai mày Trầm Điền cau lại càng lúc càng chặt: "đan điền thật sự đã bị hủy, gia gia con e là cả đời này cũng không thể tu luyện được nữa!"

Ầm..
Lời Trầm Điền vừa dứt thì Đường Duyệt cũng cảm thấy như là sét đánh giữa trời quang. Hai mắt cô ta trừng lớn, không dám tin mà nhìn Đường Nhiên.
Gia gia.... không thể tu luyện được nữa?
Thần hộ mệnh của Thiên Võ Các, bây giờ là một phế vật?
Đả kích này... Có phải quá lớn rồi không? Kêu Đường Duyệt cô làm sao mà chịu nổi đây?
"KHÔNG!" Đường Duyệt gắt gao ôm chặt lấy đầu mình, quỳ dưới đất mà khóc rống lên một tiếng. Lát sau, cô ta đột ngột ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt bị phủ kín bởi tơ máu, tràn ngập sự điên cuồng.
"Vân Lạc Phong, ta bắt ngươi phải đền mạng cho gia gia ta!"
Ngữ khí của Đường Duyệt mang theo hận ý ngập trời, dường như từng chữ của cô ta đều rít qua kẽ răng mà nói.
"Nếu như ngươi có năng lực bắt ta đền mạng mà nói, cũng không phải là không thể, đáng tiếc, ngươi lại không có cái năng lực đó!"
"Mặt khác, ta tốt bụng khuyên Thiên Võ Các các ngươi một câu, đừng để người ta lợi dụng xong thì bị vứt bỏ!"


"Ha ha!" Đường Duyệt cười lạnh hai tiếng: "lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì gọi là chúng ta bị lợi dụng? Chẳng lẽ ngươi đang nói đến biểu ca của ta sao? Xem ra lời biểu ca ta nói lúc trước không sai một chút nào. Ngươi đúng là rất thích cắn ngược lại người khác!"
Tuy nói Đường Duyệt rất hận hành vi ngày hôm qua của Thiên Ngọc đối với cô ta, nhưng tốt xấu gì thì Thiên Ngọc vẫn là biểu ca của cô ta. Đường Duyệt sao có thể cho phép người ta ở trước mặt cô ta mà nói xấu Thiên Ngọc?
"Vân Lạc Phong!" Trầm Điền chậm rãi đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: "Duyệt nhi nói không sai, ngươi cần phải đền mạng cho người của Thiên Võ Các! Dù người của Thiên Võ Các không đối phó được với ngươi, nhưng ta thì lại có thể!"
Vân Lạc Phong nghe vậy thì mỉm cười tươi tắn vô cùng mà nói: "ta nghe nói ở trong thành Hoàng Tuyền này, một khi hai phương thế lực xảy ra xung đột tranh chấp gì đó thì người của thế lực khác không được phép nhúng tay vào. Không biết lão già như ông dùng lý do gì mà đòi đối phó ta?"
"Không sai, hai thế lực một khi nổi lên tranh chấp, những người khác không được nhúng tay vào! Tuy nhiên, Đường Duyệt lại là đồ đệ của ta, cho nên, chuyện này ta không thể không quản!"
Trầm Điền từ từ tỏa ra sát khí khắp người: "huống hồ, cho dù không có Thiên Võ Các thì ta cũng không thể giữ một kẻ như ngươi lại trên đời này được! Đừng cho là ta không biết ngươi đã dùng biện pháp gì để câu dẫn gia chủ, khiến cho ngài ấy cùng ngươi phát sinh quan hệ mờ ám tại vườn hoa đào của Trầm gia. Một nữ nhân dơ bẩn như ngươi, mà cũng dám hủy đi sự trong sạch của gia chủ nhà ta?"
"Người của Trầm gia?" giọng nói của Vân Lạc Phong bất giác lạnh đi vài phần, ngay cả sắc mặt cũng trầm xuống: "hành vi của ông lúc này, không biết Trầm Ngọc Khanh có biết hay không?"
"To gan! Ai cho phép ngươi dám gọi thẳng tên của gia chủ? Đừng tưởng rằng ngươi giở thủ đoạn bò lên được giường của gia chủ, thì có thể không để Trầm gia của ta vào mắt! Chỉ cần ngày nào ta vẫn còn sống thì ngươi đừng hòng có thể bước vào cửa của Trầm gia nửa bước!"
Trầm Điền quát lên một tiếng quát chói tai, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Nội tâm tất cả mọi người đang có mặt ở đây thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong từ khinh miệt bây giờ thăng cấp lên thành phẫn nộ.


Nếu Vân Lạc Phong chỉ là đơn phương ôm tâm tư muốn câu dẫn Trầm gia chủ thì cũng thôi đi, suy cho cùng thì trong suy nghĩ của bọn họ, Trầm gia chủ là một nam nhân hoàn mỹ thoát tục, không nhiễm khói lửa nhân gian, thì sao có thể dễ dàng bị người khác mê hoặc.
Tuy nhiên, lúc này bọn họ lại nghe được Vân Lạc Phong dám bò lên cả giường của Trầm gia chủ, việc này kêu họ làm sao mà không phẫn nộ cho được?
"Đúng là một tiện nhân không biết xấu hổ! Trầm gia chủ là một người hoàn mỹ như vậy, há có thể để cho ả ta vấy bẩn!"
"Đúng vậy, chỉ cần bị ả chạm tay vào thôi là cũng đủ thấy ghê tởm rồi, Trầm gia chủ làm sao mà để cho ả ta mê hoặc được!"
"Trầm gia chủ là của ta, nữ nhân nào dám chạm vào ngài ấy đều đáng ૮ɦếƭ!"
Tai Mộ Dung Bắc nghe không sót một âm thanh trào phúng nào, tâm trạng không khỏi dâng lên sự phẫn nộ, vốn dĩ hắn muốn biện giải cho Vân Lạc Phong, nhưng hắn cũng hiểu, cho dù điều mà hắn nói là sự thật thì cũng e rằng chẳng có người nào tin tưởng.
Vì vậy, hắn đành phải đem tất cả lời muốn nói nuốt ngược trở vào, dùng ánh mắt sắc bén của mình mà quét qua từng người từng người nói xấu Vân Lạc Phong.
"Nếu kẻ nào còn dám nhục mạ bang chủ chúng ta thêm một câu, Bắc Đẩu Bang chúng ta sẽ quyết một trận tử chiến với kẻ đó!"
Lời nói đe dọa của Mộ Dung Bắc hữu lực mà vô cùng cứng rắn, làm cho những người nghe thấy đều không dám to nhỏ nghị luận thêm gì nữa.
Những người đến xem trận chiến ngày hôm nay ở quảng trường, toàn bộ đều là người của các thế lực xếp sau mười hạng đầu trong thành Hoàng Tuyền, còn người của mười thế lực đầu thì đều tránh ở một góc nào đó mà quan sát. Bọn họ tuyệt đối sẽ không chen chút đứng chung cùng một chỗ với những người này.
Thấy đám người bàng quan đều đã ngậm miệng lại hết rồi, Mộ Dung Bắc mới quay đầu lại mà nhìn Vân Lạc Phong, trong đôi mắt hắn còn mang theo một tia khẩn trương.
"Ta câu dẫn Trầm Ngọc Khanh?" Vân Lạc Phong cười khẩy: "cho dù ta thật sự có câu dẫn Trầm Ngọc Khanh thì vẫn tốt hơn là Đường Duyệt dan díu cùng với biểu ca của mình!"
Đường Duyệt đột ngột trợn to mắt, hốt hoảng mà nhìn Vân Lạc Phong.
Ả... Sao ả ta lại biết?
"Vân Lạc Phong, ngươi đừng có ở đây ăn nói xằng bậy!" Trầm Điền hừ lạnh một tiếng: "Duyệt nhi không giống như ngươi, con bé là người vô cùng đoan chính! Tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện bại hoại phong đức như vậy! Tự bản thân ngươi chưa thành thân đã sinh con thì thôi, đừng tưởng ai cũng không biết liêm sỉ giống như ngươi!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Trầm Điền, sau đó đi từ từ về phía Đường Nhiên đang nằm trên đất, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, đột ngột rút ra.
Đường Nhiên kêu lên một tiếng thống khổ, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Ngươi muốn làm gì?"
Trông thấy Vân Lạc Phong rút kiếm xong lại đi về phía mình, Đường Duyệt hoảng sợ liên tục lui về sau: "sư phụ, cứu con!"
"Vân Lạc Phong, ngươi mau dừng...."
Tay!
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Vân Lạc Phong quét một đường kiếm từ dưới ngược lên, tức thì, một đạo kiếm khí chém thẳng tới ống tay áo của Đường Duyệt, cả ống tay áo ngay lập tức biến thành vải vụn rơi lả tả xuống mặt đất, để lộ ra cánh tay trắng nõn mịn màn của Đường Duyệt.
Cánh tay kia rất trắng, tựa như ngói sen, không có một chút tỳ vết.
Trầm Điền sắp sửa bùng phát lửa giận, nhưng sau khi nhìn thấy cánh tay Đường Duyệt thì lập tức ngẩn người, trừng lớn hai mắt đây kinh ngạc: "Duyệt nhi, thủ cung sa của con...."
Khuôn mặt của Đường Duyệt cắt không còn một giọt máu, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán không ngừng rớt xuống.
Cô ta cắn chặt môi dưới, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào ngay lập tức.
Thời khắc này, tất cả những gì khó coi của cô ta đều bị phơi bày ra trước mắt mọi người, đồng thời cũng khiến cho cô ta không tự chủ được mà nhớ lại một màn âи áι triền miên lại điên cuồng của đêm qua.
"Là ngươi!"
Chợt, Đường Duyệt như nghĩ ra gì đó, rồi như là phát điên mà lao như bay về phía Vân Lạc Phong.
"Tại sao ngươi lại biết được chuyện xảy ra giữa ta và biểu ca, có phải ngươi chính là thủ phạm đã hạ xuân dược bọn ta đúng không?"
Một câu này của Đường Duyệt, đã trực tiếp chứng minh quan hệ giữa Đường Duyệt và Thiên Ngọc đúng như lời Vân Lạc Phong nói.
Đường Duyệt lao về phía Vân Lạc Phong, nhưng còn chưa tới gần được Vân Lạc Phong thì đã bị cô đạp cho một cước văng ra xa. Cả người Đường Duyệt té ngã xuống đất đầy chật vật, hai tay ôm bụng, đau đến mức mồ hôi tuôn ra như suối.
"Vân Lạc Phong, ngươi là một tiện nhân lòng dạ rắn rết, cho dù ta có biến thành quỷ thì cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Giọng nói của Đường Duyệt lúc này vừa khàn vừa thấp rất khó nghe, hệt như là tiếng quỷ khóc sói gào, làm cho người ta phải sởn cả gai óc.
Nếu là trước đó, Trầm Điền nhất định sẽ nhanh chóng đi tới đỡ Đường Duyệt đứng dậy rồi an ủi cô ta, nhưng hiện tại, ông ta cái gì cũng không có làm, chỉ có sự thất vọng lộ rõ trong đáy mắt.
"Duyệt nhi, ngươi cũng với biểu ca mình có quan hệ bất chính, đã không còn là hoàn hoa khuê nữ, vậy mà còn muốn làm đương gia chủ mẫu của Trầm gia?"
Đám người bàng quan lại được dịp ồ lên một lần nữa.
Nguyên lai, Đường Duyệt của Thiên Võ Các kia cũng đem Trầm gia chủ trở thành mục tiêu của mình, nhưng cô ta không còn trong sạch nữa, thì sao còn đủ tư cách mà vọng tưởng quản lý cả Trầm gia?
"Sư phụ, chuyện không phải như vậy! Là Vân Lạc Phong! Là chính ả đã hạ xuân dược con! Mọi chuyện thật sự không phải như là người nghĩ đâu!"
Đường Duyệt vừa bò vừa lếch đến trước mặt Trầm Điền, gắt gao nắm lấy một góc trường bào của ông ta: "không phải con, con thật sự vô tội! Sư phụ, người phải tin con!"
Trầm Điền lắc lắc đầu: "ta mặc kệ ngươi có khổ tâm gì, thất thân chính là thất thân, đây là chuyện không thể nào tha thứ được! Ta không ɢɨết ngươi là vì còn nể tình ngươi là đồ đệ của ta. Nhưng ngươi đã không còn tư cách sánh đôi với gia chủ!"
Tuy rằng Trầm Điền rất muốn đồ đệ của mình trở thành đương gia chủ mẫu của Trầm gia, thế nhưng, ông ta lại càng không muốn Trầm gia nhặt phải một chiếc hài rách của người khác.
Nếu chuyện như vậy mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người đời cười nhạo!
Cả người Đường Duyệt vô lực xụi lơ trên đất, cô ta biết, đời này của cô ta đừng mơ có được Trầm Ngọc Khanh nữa! Bất quá, nếu cô ta không có được, vậy thì Vân Lạc Phong cũng đừng hòng có được!
"Sư phụ, dù hiện tại thân thể của con dơ bẩn, nhưng tâm con vẫn sạch sẽ, không giống như Vân Lạc Phong, bất kể là thân thể, hay là tâm hồn của ả thì cũng đều dơ bẩn như nhau! Trầm gia chủ bị mù mắt cho nên mới bị ả ta câu dẫn!"
Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến hành vi của hai người bọn họ ở vườn hoa đào Trầm gia, trái tim của Đường Duyệt liền khó chịu như bị ngàn vạn con kiến gậm nhấm.
"Duyệt nhi!"
Sắc mặt Trầm Điền biến đổi.
Bất luận là Đường Duyệt lăng nhục Vân Lạc Phong thế nào cũng không sao, nhưng nó lại dám nói gia chủ mắt bị mù, lỡ như lời này mà truyền tới tai của gia chủ....
Trầm Điền còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì bỗng một âm thanh vô cùng quen thuộc với ông ta chợt vang lên, trong nháy mắt khiến cho cả người ông ta như bị đẩy xuống địa ngục vô cùng vô tận.
"Ngại quá, đôi mắt của ta vẫn bình thường, cho nên, thời điểm mà ngươi muốn câu dẫn ta ngày hôm đó mới bị ta đuổi đi!"
Giọng nói của Trầm Ngọc Khanh vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắt thì lại mang theo sự đạm mạc và lạnh lẽo.
Diện mạo tuấn mỹ như trích tiên trong tranh, nhất cứ nhất động đều ngập tràn mị lực cùng dụ hoặc.
Tầm mắt Đường Duyệt chậm rãi dừng trên người Trầm Ngọc Khanh, đáy mắt là một mảnh si mê.
Cho dù người nam nhân này hiện tại vẫn rất tuyệt tình như thế, nhưng tâm của Đường Duyệt vẫn không tự chủ được mà đặt lên người hắn ta.
"Cô không sao chứ?"
Từ đầu đến cuối, Trầm Ngọc Khanh không hề nhìn đến Đường Duyệt dù chỉ là một cái liếc mắt, hắn chậm rãi đi về hướng của Vân Lạc Phong, hỏi bằng giọng điệu đầy quan tâm.
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: "ta đã nói rồi, kêu Trầm gia của ngươi không được nhúng tay vào chuyện này. Kết quả thì sao? Người của Trầm gia không những nhúng tay vào, mà còn ra tay bênh vực Thiên Võ Các!"
Trầm Ngọc Khanh hơi nhíu mày: "là ta quản giáo bất nghiêm! Chuyện này ta nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng!"
Toàn bộ quảng trường đều bởi vì sự xuất hiện của Trầm Ngọc Khanh mà lặng ngắt như tờ.
Tất cả bọn họ đều không ngờ, Vân Lạc Phong đối với Trầm Ngọc Khanh vô lễ như thế, nhưng hắn chẳng những không có trách cứ Vân Lạc Phong mà còn dung túng cho cô ta.
Nữ nhân này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, mà khiến cho Trầm gia chủ đối đãi tốt với cô ta như vậy?
"Gia chủ!" Trầm Điền nghẹn một bụng lửa giận: "lão phu không biết Vân Lạc Phong kia rốt cuộc đã cho ngài uống thứ thuốc mê hồn gì, mà khiến cho ngài dung túng cho cô ta như vậy! Nhưng mà lão phu hy vọng ngài có thể vì Trầm gia mà suy xét lại, đừng để bản thân rơi vào cái bẫy của cô ta!"
Trầm Ngọc Khanh thản nhiên quét mắt nhìn Trầm Điền: "Trầm Điền, ngươi có biết bổn gia chủ ghét nhất là cái gì hay không?"
Nội tâm Trầm Điền bỗng run lên, ông ta đương nhiên biết Trầm Ngọc Khanh ghét nhất là cái gì. Hắn ghét nhất là có người xen vào quyết định của hắn.
"Nhưng mà gia chủ, ta khuyên ngài cũng là vì muốn tốt cho ngài, chẳng lẽ ngài đã quên chuyện trước kia rồi hay sao?"
Trước kia bởi vì gia chủ không nghe theo lời khuyên của người khác, đem nữ nhân kia lưu lại Trầm gia nên mới khiến Trầm gia suýt chút nữa thì diệt vong rồi.
Trầm Ngọc Khanh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: "cô ấy mà người kia không giống nhau!"
"Có gì không giống? Cô ta căn bản không phải là thứ tốt lành gì! Bên ngoài không biết đã câu dẫn hết bao nhiêu nam nhân, ngay cả con cũng đã sinh luôn rồi, vậy mà lại còn muốn quyến rũ gia chủ. Ngày đó, các người lại còn ở vườn đào làm ra những chuyện mất mặt như thế, ta thân là người của Trầm gia, sao có thể khoanh tay đứng nhìn gia chủ lại lầm đường lạc lối một lần nữa được chứ?"
Đối diện với sự chỉ trích của Trầm gia, Vân Lạc Phong vẫn thản nhiên khoanh tay trước иgự¢ mà đứng ở một bên, khóe môi khẽ gợi lên một độ cong, thân người lười biếng dựa lưng vào cây cột gỗ lớn sau lưng, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Đôi mắt Trầm Ngọc Khanh càng lúc càng trầm xuống, lạnh lùng nói: "ta ngược lại lại không biết, ngày đó ta và Vân Lạc Phong ở vườn hoa đào đã làm ra những chuyện gì?"
"Gia chủ, ngài còn muốn giấu giếm chúng ta tới khi nào nữa chứ? Ngày đó, ngài đơn độc ở cùng Vân Lạc Phong trong vườn hoa đào của Trầm gia, lại phân phó cho ám vệ canh giữ bên ngoài, hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào được tiến vào nửa bước! Đó còn chưa đủ để chứng minh ngài cùng Vân Lạc Phong đang làm những chuyện xấu hổ không dám nhìn mặt người khác hay sao?"
Trầm Điền bày ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, biểu tình kia giống như là một trưởng bối đang cố hết sức khuyên bảo con cháu của mình có thể quay trở về đường ngay lẽ phải.
"A?" Trầm Ngọc Khanh cười lạnh một tiếng: "ta và Vân Lạc Phong làm ra chuyện không thể nhìn mặt người khác? Tại sao bản thân ta lại không biết? Trầm Điền, ngươi thật đúng là làm cho ta cảm thấy quá thất vọng rồi!"
Trầm Ngọc Khanh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "thật ra, ta còn hy vọng Vân Lạc Phong chịu câu dẫn ta! Đáng tiếc, cô ấy đã thành thân sinh con mất rồi, nguyện vọng của bổn gia chủ đã định sẵn là vô vọng rồi!"
"Cái gì?" tdTrầm Điền kђเếק sợ trừng lớn hai mắt: "cô ta đã thành thân sinh con? Vậy tại sao Đường Duyệt lại nói là con của cô ta là được sinh cùng với dã nam nhân bên ngoài?"
Đường Duyệt... Rốt cuộc thì cái đứa đồ đệ này còn gạt ông ta bao nhiêu chuyện nữa đây?
"Không thể nào!"
Đường Duyệt gắt gao lắc lắc đầu không ngừng: "Vân Lạc Phong căn bản là không có thành thân, con của ả rõ ràng là một đứa con hoang..... "
Trầm Ngọc Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Duyệt, một cái liếc mắt này, như là lưỡi kiếm đâm xuyên qua người cô ta, khiến cô ta đau đớn không thôi.
"Ý của ngươi là bổn gia chủ đang nói dối?"
Ngữ khí hiện tại của Trầm Ngọc Khanh không còn chút gì ôn hòa, mà lạnh lẽo tựa như hàn băng ngàn năm vậy.
Đường Duyệt cắn chặt môi mình, không dám nói thêm tiếng nào nữa, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, nếu ánh mắt có thể ɢɨết người, thì hẳn là Vân Lạc Phong đã ૮ɦếƭ dưới ánh mắt của Đường Duyệt hơn ngàn vạn lần mất rồi.
"Đường Duyệt!"
Trầm Điền tức giận quay sang tát cho Đường Duyệt một cái, quát lên: "ngươi cả gan dám lừa gạt ta?"
Đường Duyệt đưa tay lên che lấy nửa bên mặt sưng đỏ năm dấu tay của mình, sự ngoan độc trong mắt càng nồng đậm hơn.
"Gia chủ, ta thật sự không biết Vân Lạc Phong đã thành thân sinh con, hơn nữa, là ta chính mắt nhìn thấy các người ở trong vườn hoa đào, cho nên mới...."
Trầm Điền cố ý nhấn mạnh ba chữ vườn hoa đào, tựa hồ muốn Trầm Ngọc Khanh phải cho ông ta một lời giải thích.
"Ngươi thật sự muốn biết?" ánh mắt Trầm Ngọc Khanh vẫn thản nhiên như cũ: "được, ta có thể nói cho ngươi biết! Vân Lạc Phong là y sư mà ta mời đến chữa bệnh cho ta, cô ấy đến Trầm gia cũng là do ta chấp thuận!"
Trầm Điền tức thì liền ngơ ngơ ngác ngác, ngây ngốc hỏi: "gia chủ, ngài đang nói, cô ta là y sư mà ngài mời đến để chữa bệnh? Sao có thể thế được? Vân Lạc Phong kia chỉ là một con tiểu nha đầu, cho dù biết y thuật thì cũng có thể cao minh đến đâu được chứ?"
"Không sai, y thuật của Vân Lạc Phong đúng là chẳng cao minh được bao nhiêu. Nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho Thiên Nhai muốn bái cô ấy làm sư phụ mà thôi!"
Khóe môi Trầm Ngọc Khanh chợt kéo ra một độ cong chế giễu.
Ngươi không phải nói y thuật của Vân Lạc Phong không cao minh hay sao? Nếu y thuật của Vân Lạc Phong thật sự không cao minh, Thiên Nhai còn có thể mặt dày mày dạn đeo bám đòi bái cô ấy làm sư phụ à?
Cả người Trầm Điền như hóa đá tại chỗ, biểu tình ngây dại như kẻ ngốc. Ông ta biết Trầm Ngọc Khanh trước giờ chưa từng nói dối, nếu Trầm Ngọc Khanh đã nói như vậy thì đó chắc chắn là sự thật.
Nói cách khác, tiểu nha đầu trước mặt này thật sự là sư phụ của Thiên Nhai.
Vân Lạc Phong cũng là lần đầu tiên cảm thấy, tên tuổi của Thiên Nhai lại vang dội đến nhường này. Ngay cả đệ nhất thế lực của thành Hoàng Tuyền là Trầm gia mà còn phải kђเếק sợ khi nghe thấy tên của Thiên Nhai.
"Tại sao?" cả người Đường Duyệt lúc này cứ run lên bần bậc, đáy mắt ngập tràn sự hoảng sợ: "tại sao biểu ca lại không có nói những chuyện này với ta? Hắn rõ ràng nói với ta là Vân Lạc Phong đã quyến rũ Thiên Nhai, cho nên Thiên Nhai mới trợ giúp cô ta tiêu diệt Thiên gia mà!"
"Phì..."
Lâm Nhược Bạch không nhịn được mà phì cười ra tiếng: "sư phụ ta vừa mới cho ngươi lời khuyên rồi còn gì, bảo các ngươi cẩn thận, đừng để bị người ta lợi dụng xong rồi vứt đi, kết quả thì sao, ngươi còn một hai nói tốt cho biểu ca của ngươi! Chặc chặc, ta thật không thể nào tưởng tượng được, bằng vào đầu óc ngu như heo thế kia mà đám người của Thiên Võ Các các ngươi còn có thể sống được tới tận bây giờ, quả thật đúng là kỳ tích mà..."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!