"Được! Ta hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi đã nói!" Vân Lạc Phong khẽ nâng mặt lên, nhìn xuống Mộ Dung Bắc đang ngồi khoanh chân: "tuy nhiên, có những chuyện ta muốn ngươi khắc sâu vào lòng mình, Vân Lạc Phong ta tuyệt đối không dung thứ cho sự phản bội! Nếu ta đã có bản lĩnh chữa khỏi bệnh của ngươi, thì ta cũng có bản lĩnh ɢɨết ngươi trong lúc ngươi không hay không biết gì cả! Nếu ngươi để ta biết ngươi có tồn tại một chút tâm tư phản bội nào, ta sẽ khiến cho ngươi ngay cả cơ hội được xuống địa ngục cũng không có!"
Tâm của Mộ Dung Bắc run lên. Trong lòng hoàn toàn không dám coi nhẹ lời nói của Vân Lạc Phong một chút nào, càng đừng nói đến chuyện phản bội.
"Bang chủ, ngài yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngài!"
"Tốt!" Vân Lạc Phong gật đầu: "còn nữa, đối với mệnh lệnh mà ta đưa ra, các ngươi chỉ có thể phục tùng vô điều kiện, chỉ cần các ngươi kháng lệnh dù chỉ một lần, thì từ đó về sau, ta sẽ không bao giờ dùng đến các ngươi nữa. Tự các ngươi cũng sẽ đánh mất đi cơ hội được bước lên đỉnh cao của đại lục này!"
Thời khắc này, thần sắc trên mặt Vân Lạc Phong vô cùng tùy tiện, nhưng đôi mắt đen láy lại là một mảnh kiên định và tự tin khôn cùng.
Thiên hạ bao la, cũng chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong mới dám nói ra lời nói tự tin kiêu ngạo và khí phách đến bậc này!
Ngay cả Trầm gia luôn được người người nịnh bợ mà vẫn còn chưa dám nói bản thân sẽ đứng được trên đỉnh cao của đại lục này!
Mộ Dung Bắc tin tưởng một điều, chỉ cần đi theo nữ tử này, đời này của hắn tuyệt đối sẽ không phải hối hận!
"Mệnh lệnh của bang chủ, thuộc hạ không dám không phục tùng!"
"Nhớ kỹ câu nói này của ngươi!" khóe môi Vân Lạc Phong khẽ kéo ra độ cong rất cạn, nhưng ý cười thì thật sự chạm tới được đáy mắt: "được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu trị liệu!"
Mộ Dung Bắc lại hơi ngẩn ra một chút, hắn chỉ cần tưởng tượng từ nay về sau bản thân có thể tu luyện lại được bình thường, thì đáy mắt liền bốc lên hai ngọn lửa hừng hực.
Mấy năm qua, Bắc Đẩu Bang chịu bao sự chèn ép như vậy là đã quá đủ rồi, bắt đầu từ ngày mai, Mộ Dung Bắc hắn sẽ lại một lần nữa hiên ngang xuất hiện trước mắt mọi người.
Mà người đã mang lại tất cả những điều này cho hắn, chính là nữ tử trước mặt!
____
Hôm sau.
Trên quảng trường rộng lớn tọa lạc tại trung tâm thành Hoàng Tuyền, người người vây xem đông như kiến, ai nấy cũng đều chụm đầu ghé tai sôi nổi bàn tán, ánh mắt ngập tràn sự tò mò hiếu kỳ.
"Người của Thiên Võ Các đã tới nãy giờ rồi, sao còn chưa thấy một người nào của Bắc Đẩu Bang xuất hiện hết vậy?"
"Chẳng lẽ Bắc Đẩu Bang sợ quá nên không dám ra mặt sao? Nếu quả thật là như vậy thì Bắc Đẩu Bang này cũng quá mất mặt rồi!"
"Đúng vậy đó, trận quyết chiến hôm nay vốn là do Bắc Đẩu Bang khơi mào, nhưng bây giờ bọn họ lại không chiến mà lui. Nếu bọn họ thật sự không dám ra mặt ứng chiến thì từ nay về sau cũng đừng mong tiếp tục lăn lộn tại thành Hoàng Tuyền này nữa!"
Người này vừa nói xong thì liền nhận thấy toàn bộ quảng trường sao lại đột ngột trở nên yên tĩnh như vậy?
Sau đó, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về một hướng, đập vào mắt họ chính là một thân ảnh toàn thân mặc bạch y trắng như tuyết, diện mạo tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, thần thái uy nghi như một vì vương giả, khí thế toàn thân chẳng khác gì quân lâm thiên hạ. Theo sau nữ tử ấy là từng hàng người trong Bắc Đẩu Bang.
Bên trái Vân Lạc Phong chính là bang chủ tiền nhiệm của Bắc Đẩu Bang, Mộ Dung Bắc. Bên phải là tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu, Lâm Nhược Bạch.
Sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong và người của Bắc Đẩu Bang xuất hiện, quảng trường vừa yên tĩnh được giây lát lại bắt đầu bùng nổ.
"Xem ra lời đồn không sai chút nào, Mộ Dung Bắc thật sự đem Bắc Đẩu Bang giao lại cho một tiểu cô nương tuổi còn rất trẻ!"
"Vị tiểu cô nương kia hình như mới được có mười bốn mười lăm tuổi thôi, Bắc Đẩu Bang giao cho cô ta còn không phải là chờ ngày diệt vong hay sao?"
"Chuyện này thì cũng chưa chắc đâu, Hội Đấu Giá Thịnh Thiên ngày ấy ta cũng có tham gia, tiểu cô nương bang chủ tân nhiệm của Bắc Đẩu Bang này ngày đó đã chơi người của Thiên Võ Các một vố rất đau đó. Tiếc là ngươi không thấy được cảnh tượng lúc ấy, tên Đường Lâm kia phải nói là thê thảm đến không tả được!"
Nghe được lời này, những người xung quanh đều nhìn người vừa mới nói tốt cho Bắc Đẩu Bang bằng ánh mắt khinh thường.
"Chỉ biết chút ít mánh khóe thì được xem là bản lĩnh gì chứ? Ở thành Hoàng Tuyền này là phải nói đến thực lực! Nếu tiểu nha đầu kia không có thực lực thì Bắc Đẩu Bang cũng chỉ có con đường duy nhất là ngồi đó mà chờ người ta tới ɢɨết thôi!"
Tiếng bàn tán không nhỏ, Mộ Dung Bắc cũng nghe được khá rõ ràng, hắn nhíu mày lại, quét ánh mắt sắc bén về phía đám người đang sôi nổi nghị luận kia.
Những người bị ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Bắc quét qua liền im bặt ngay tức thì. Sau đó chỉ còn dám nhỏ giọng thì thầm vào tai của người kế bên.
"Há ha.." Đường Nhiên trông thấy Mộ Dung Bắc nghênh bước mà đến, bèn cười khẩy một tiếng châm chọc: "ta còn tưởng Bắc Đẩu Bang các ngươi kђเếק đảm, trở thành rùa đen rút đầu, không dám đến ứng chiến!"
Mộ Dung Bắc cười lạnh một tiếng: "chẳng qua là do trước đó thân thể ta có chút không khỏe, phải làm phiền bang chủ giúp ta chữa trị, cho nên mới khiến thời gian bị chậm trễ một chút mà thôi!"
Mộ Dung Bắc nói chính là sự thật!
Bởi vì bước trị liệu cuối cùng khá là quan trọng, cho nên cũng có chút ít khó khăn. Vân Lạc Phong đã trị liệu cho Mộ Dung Bắc hết một đêm, mãi đến vừa rồi mới hoàn thành việc trị liệu. Hiện tại, Mộ Dung Bắc đã có thể một lần nữa hấp thu linh khí.
Chính vì vậy mới làm cho thời gian bị trì hoãn đến tận lúc này.
Tuy nhiên những người khác đâu thèm tin vào lời Mộ Dung Bắc nói. Bọn họ đều cho rằng Mộ Dung Bắc chẳng qua mà đang viện cớ mà thôi!
"Mộ Dung Bắc, mặc kệ ngươi có tìm lý do bao biện thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cũng là ngày mà Bắc Đẩu Bang các ngươi biến mất mãi mãi! Đây cũng chính là hậu quả của việc ngươi để cho Bắc Đẩu Bang rơi vào tay của con tiểu tiện nhân kia!"
Keng! Xoẹt!...
Đường Nhiên vừa dứt lời, người của Thiên Võ Các ở phía sau ông ta đều đồng loạt rút νũ кнí. Nháy mắt, không khí tranh phong giữa hai bên nổi lên khắp bốn phía.
"Mộ Dung Bắc!" Vân Lạc Phong lười biếng khoanh tay trước иgự¢, khóe môi gợi lên một độ cong nhàn nhạt: "tốc chiến tốc thắng!"
"Dạ, bang chủ!"
Tốc chiến tốc thắng?
Bốn chữ này của Vân Lạc Phong hoàn toàn chọc cho Đường Nhiên phẫn nộ vô cùng, ông ta lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong: "hừ, để ta xem thử ngươi có thể ngông cuồng tới lúc nào? Đợi ta ɢɨết Mộ Dung Bắc rồi thì sẽ đến lượt ngươi!"
Đường Nhiên nói rất nhẹ nhàng, cứ như việc ɢɨết ૮ɦếƭ Mộ Dung Bắc chẳng khác gì là đạp ૮ɦếƭ một con kiến vậy.
"Ha ha ha!"
Mộ Dung Bắc cười vang mấy tiếng: "Đường Nhiên, Thiên Võ Các của ngươi vốn dĩ là không có tư cách xếp vào mười hạng đầu của thành Hoàng Tuyền. Hiện tại chính là lúc ngươi phải trả lại vị trí này cho Bắc Đẩu Bang của ta!"
Lẻng xẻng!
Mộ Dung Bắc nhanh chóng lấy ra νũ кнí của mình, đó là một sợi xích sắt, sau đó ném mạnh về phía Đường Nhiên. Ầm một tiếng, sợi xích kia đập xuống mặt đất, tức thì, mặt đất ngay lập tức nổ ra một cái hố to.
Đường Nhiên vì né sợi xích sắt kia của Mộ Dung Bắc mà phải lùi về sau mấy bước, sắc mặt ông ta lúc này có phần nặng nề hơn vừa rồi mấy phần: "ngươi đột phá rồi?"
Tên khốn kiếp này, thế mà đã đột phá đến Thiên Linh Giả trung giai?
"Đúng vậy, trước lúc ta đến đây, thì trùng hợp lại đột phá!"
Mộ Dung Bắc cười cười, lại lần nữa múa may xích sắt trong tay. Sợi xích sắt kia tựa như là có ý thức, nó cứ như là một con rắn tuân theo lệnh của Mộ Dung Bắc mà tấn công về phía Đường Nhiên.
Sắc mặt Đường Nhiên lúc này đã đen kịt lại. Ông ta không ngờ mới qua có mấy năm mà Mộ Dung Bắc đã đột phá thêm lần nữa rồi.
Khó trách Bắc Đẩu Bang lại dám khiêu chiến cùng Thiên Võ Các, thì ra nguyên nhân chính là bởi vì Mộ Dung Bắc đã đột phá.
Đường Nhiên vốn chẳng hề tin vào lời Mộ Dung Bắc vừa nói. Trong mắt ông ta, nếu Mộ Dung Bắc chỉ vừa mới đột phá vào sáng nay thì làm sao dám cả gan hạ chiến thư với Thiên Võ Các vào mấy ngày trước? Bằng vào thực lực của Mộ Dung Bắc trước đó vốn không phải là đối thủ của Đường Nhiên ông.
"Mộ Dung Bắc! Ta ở cảnh giới Thiên Linh Giả trung giai đã được hai năm, đối với cảnh giới này đã hoàn toàn nắm vững, vận dụng thực lực thuần thục như lòng bàn tay. Còn ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ chân ướt chân ráo vừa nhập môn mà thôi! Làm sao có thể là đối thủ của lão phu được!" Đường Nhiên cười khẩy một tiếng: "tiếp theo ta sẽ dạy ngươi biết một đạo lý, tuy rằng cùng một cảnh giới, nhưng hai bên vẫn có sự chênh lệch rõ ràng!"
Dứt lời, Đường Nhiên cũng rút νũ кнí của mình ra, thân mình chợt lóe một cái thì đã đến ngay trước mặt của Mộ Dung Bắc.
Cuộc chiến ngay lập tức bùng nổ!
Cuộc chiến giữa hai thế lực đã khai hỏa, người của hai bên ai chưa rút νũ кнí thì cũng lục tục rút νũ кнí ra gia nhập vào cuộc chiến. Không bao lâu sau, tiếng νũ кнí va chạm, tiếng người hét lên vì bị thương vang vọng khắp quảng trường. Thỉnh thoảng lại có người ngã xuống.
Chiến tranh luôn luôn tàn khốc! Nhưng trải qua chiến tranh lại chính là phương pháp trưởng thành nhanh nhất! Chính vì vậy mà thành Hoàng Tuyền mới trở nên hỗn loạn như thế. Hai thế lực nào đó sống mái với nhau là một việc rất bình thường!
Mọi người nhìn mãi rồi cũng quen!
"Tiểu Bạch!" Vân Lạc Phong lấy từ ống tay áo của mình ra một ít linh thảo, đưa cho Lâm Nhược Bạch, nói: "nhìn thấy bang chúng của Bắc Đẩu Bang chúng ta bị thương thì đưa cho bọn họ ăn vào!"
Chiến tranh xác thật là tàn khốc!
Thế nhưng, việc này không có nghĩa là Vân Lạc Phong sẽ trơ mắt mà nhìn thủ hạ của mình vì chiến đấu mà ૮ɦếƭ! Tuy không thể hoàn toàn tránh hết thương vong, nhưng có thể tận lực giảm đến mức thấp nhất!
"Sư phụ, làm vậy có tác dụng gì?" Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, cô bé không hiểu, liền nghiêng đầu hỏi Vân Lạc Phong.
"Con không cần hỏi nhiều, cứ đưa cho người bị thương là được! Đây chính là nhiệm vụ mà hôm nay ta giao cho con! Khi nào đánh xong thì con gọi ta dậy, bây giờ ta ngủ một lát đây!"
Sau khi phân phó nhiệm vụ cho Lâm Nhược Bạch xong thì Vân Lạc Phong liền tìm một chỗ tương đối yên tĩnh mà ngồi xuống. Cô lười biếng dựa lưng vào một cây cột lớn bằng gỗ, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tất cả mọi người đang có mặt đều ngây ngẩn cả người, ngay cả người của thế lực hai bên đang chiến đấu cũng không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Cô ta.... Ngủ rồi?
Dưới tình huống thế này, mà cô ta còn có thể ngủ?
Nên mắng cô ta lười.... Hay là vô tâm đây?
Tuy nhiên, rất nhanh thì người của Bắc Đẩu Bang và Thiên Võ Các đều thu hồi tầm mắt lại, bắt đầu lao vào chém ɢɨết.
Mộ Dung Bắc không yên tâm về Vân Lạc Phong, cho nên phái vài bang chúng đến để bảo vệ cho Vân Lạc Phong. Đáng tiếc, mấy bang chúng trong bang vừa đến gần Vân Lạc Phong thì lại bị Lâm Nhược Bạch đuổi đi.
"Đi đánh nhau đi! Đừng quấy rầy sư phụ ta nghỉ ngơi! Cho dù sư phụ có ngủ thì cũng không ai có thể làm người bị thương được đâu!"
Bên cạnh sư phụ còn có Trà Sữa bảo vệ kia kìa!
Cô bé đã từng tận mắt chứng kiến cảnh mà Trà Sữa chiến đấu cùng với các linh thú khác. Đừng thấy Trà Sữa nhỏ bé xíu xiu như thế mà lầm. Kỳ thực, con chuột nhỏ kia còn hung tàn hơn bất cứ người nào ở đây!
Dưới sự bảo vệ của Trà Sữa mà dám động đến sư phụ nhà cô bé, chính là đồng nghĩa với việc tự tìm con đường ૮ɦếƭ!
Do Lâm Nhược Bạch là đồ đệ của Vân Lạc Phong, cho nên đối với lời của cô bé, mọi người trong bang đều rất tin tưởng nghe theo. Vì vậy bọn họ không ở lại làm nhiệm vụ bảo vệ Vân Lạc Phong nữa, mà lập tức quay trở về hàng ngũ chiến đấu, tiếp tục chém ɢɨết với người của Thiên Võ Các.
Thật ra Vân Lạc Phong không hề ngủ, mà là để linh hồn của mình tiến vào không gian thần điển, chẳng qua khi người bên ngoài nhìn vào, thì trông Vân Lạc Phong giống như là đang ngủ mà thôi.
Dưới bầu trời biến ảo màu xanh trong không gian thần điển, Tiểu Mạch liếc mắt một cái thì đã thấy được Vân Lạc Phong, liền vô cùng hưng phấn, hai cái chân ngắn ngủn lạch bạch nhào về phía Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, sao người lại tới đây?"
"Ta tới xem thử xem cái hạt giống kia trồng như thế nào rồi?"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười, tầm mắt từ từ chuyển hướng về phía dược điền.
"Tiểu Mạch, rốt cuộc thì cái hạt giống kia có lai lịch gì? Tại sao ngươi một hai bắt ta phải giành được nó tới tay?"
"Việc này...." Tiểu Mạch hơi nhíu mày: "ta rời khỏi phiếm đại lục này cũng đã được một khoản thời gian rất dài rồi, bây giờ mới quay lại lần nữa cho nên những thông tin mà ta biết được cũng không được đầy đủ lắm, nói thật thì ta cũng không biết đây là hạt giống của loài cây gì? Chỉ có thể đợi nó nẩy mầm rồi ta mới biết được công dụng của nó!"
"Nẩy mầm?...... Mất bao lâu?"
"Không biết?" Tiểu Mạch lắc lắc đầu: "có lẽ một năm, nhưng cũng có thể phải mất đến hai ba năm! Tình hình cụ thể ta vẫn không dám chắc được! Nhưng mà chủ nhân, ta tin tưởng, chỉ cần kiên nhẫn thì nó nhất định sẽ nẩy mầm!"
Hai mắt của Tiểu Mạch như phát sáng lên.
Ở Hội Đấu Giá ngày đó, thời điểm khi nhìn thấy cái hạt giống này, trong lòng Tiểu Mạch liền có một linh cảm, bằng mọi giá phải lấy được cái hạt giống này!
Nếu không, sau này nhất định sẽ hối hận!
Đây cũng là lý do mà ngày đó Tiểu Mạch hối thúc Vân Lạc Phong phải mua cho bằng được hạt giống này về.
"Tiểu Mạch, nếu hạt giống này có biến hóa thì gì lập tức báo ngay cho ta biết! Ta vẫn còn có việc, nên phải rời khỏi không gian thần điển trước đây!"
Nghe Vân Lạc Phong nói xong, trong ánh mắt của Tiểu Mạch lại có chút không nỡ: "chủ nhân, mỗi lần người đến cũng không dễ dàng gì, chi bằng ở lại thêm một chút đi!"
Nhìn thoáng qua vẻ mặt không nỡ kia của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong như cười như không mà nói: "nếu ngươi không nỡ xa ta, thì cùng theo ta ra ngoài chơi vài canh giờ là được thôi mà!"
"Chuyện này.... Vẫn là bỏ đi!" Tiểu Mạch rùng mình một cái, cười gượng hai tiếng: "tiểu ma nữ kia quá bạo lực, ta muốn cách cô ta xa một chút, tránh cho một ngày nào đó cô ta ngứa tay lại lôi ta ra đánh một trận!"
Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên thành một nụ cười mỉm đầy hàm ý, cô liếc nhìn Tiểu Mạch lần cuối rồi rời khỏi không gian thần điển.
____
Trận chiến trên quảng trường thành Hoàng Tuyền.
Lúc này, sắc mặt của Đường Nhiên càng lúc lại càng khó coi, ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới một kẻ chỉ mới vừa đột phá đến Thiên Linh Giả trung giai lại có thể đánh ngang tay cùng ông ta.
Xem ra năm đó Mộ Dung Bắc có thể khiến cho tên tuổi của mình vang dội khắp thành Hoàng Tuyền cũng không phải là không có nguyên nhân.
Uỳnh!
Đường Nhiên dùng sức đánh Mộ Dung Bắc lùi lại về sau vài bước, sau đó quay sang cho một người của Thiên Võ Các đứng gần ông ta một ánh mắt.
Người nọ hiểu ngay ý của Đường Nhiên. Ngay lập tức bỏ rơi đối thủ trước mắt của mình, dùng tốc độ như tên bắn lao thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Trong mắt hắn lóe lên sự âm ngoan hiểm độc, thanh chủy thủ trong tay cũng toát ra hàn khí lạnh băng. Hắn chỉ cần nhẹ nhàng cứa một cái, thì nữ tử đang yên giấc kia sẽ phải thật sự yên giấc ngàn thu.
"Bang chủ!"
Mộ Dung Bắc trông thấy hành động của người của Thiên Võ Các thì cả người liền thất kinh. Hắn vội vàng hét to lên, muốn mượn tiếng hét của mình mà làm cho Vân Lạc Phong tỉnh dậy.
Đáng tiếc, mỹ nữ nào đó vẫn nhắm nghiền hai mắt. Phảng phất như không hề nhận thấy được động tĩnh bên ngoài.
Lâm Nhược Bạch ở cạnh Vân Lạc Phong cũng thấy rất rõ ràng hành động kia của người Thiên Võ Các, nhưng cô bé lại không làm bất cứ việc gì cả, không có gọi Vân Lạc Phong dậy, thậm chí cô bé còn chẳng thèm nôn nóng. Ánh mắt cô bé nhìn kẻ đang lao đến như tên bay kia đầy thương hại, sau đó, đôi môi hồng hồng nhỏ xíu đáng yêu phun ra hai chữ: "ngu ngốc!"
Người nọ vừa lao đến ngay trước mặt Vân Lạc Phong, còn chưa kịp xuống tay, thì có một con chuột nhỏ màu trắng đột ngột chui ra từ trong ống tay áo của Vân Lạc Phong, sau đó, nó bò tới trên đùi của Vân Lạc Phong, đứng thẳng người bằng hai chi sau, hai chi trước thì chống nạnh hai bên eo mập của mình. Nhìn thẳng vào người nọ mà phát ra tiếng kêu giận dữ.
"Chít chít!"
Người nọ không để chuột trắng nhỏ vào mắt, vẫn tiếp tục hành động của mình, thanh chủy thủ trong tay nhắm ngay vào cổ Vân Lạc Phong mà cắt tới.
Hành động này của hắn hoàn toàn chọc giận Trà Sữa!
"CHÍT!!"
Trà Sữa tức giận lại kêu thêm một tiếng, thân mình nhỏ nhắn phóng lên mu bàn tay của người nọ, tiếp theo thì há miệng to hết cỡ mà cắn xuống.
Hàm răng của Trà Sữa cực kỳ bén nhọn, một ngụm này cắn đến tận xương của người nọ, khiến hắn ta đau đớn khôn cùng, thanh chủy thủ trong tay cũng theo đó mà rớtxuống đất.
"Đồ Tầm Kim Thử ૮ɦếƭ tiệt!"
Người nọ bị một con chuột cắn đau nên thẹn quá hóa giận, vươn tay tát một cái về phía Trà Sữa.
Đáng tiếc, tốc độ của Tầm Kim Thử vốn dĩ rất nhanh, đặc biệt là tốc độ của Trà Sữa còn nhanh hơn Tầm Kim Thử bình thường không biết bao nhiêu lần, cho nên muốn tránh thoát bàn tay của người nọ là một việc vô cùng dễ dàng.
Trà Sữa né được bàn tay của người nọ đánh tới rồi thì lại chạy xuống đùi hắn ta mà cắn thêm một ngụm nữa.
Trên đường đi đến thành Hoàng Tuyền này, nhóm người Vân Lạc Phong đã gặp phải không biết bao nhiêu là linh thú. Mà tất cả đám linh thú hung tàn kia đều là do một tay Trà Sữa giải quyết.
Mà mỗi lần như vậy, Trà Sữa đều không có sảng khoái mà ɢɨết đám linh thú kia. Ngược lại, nó vô cùng thích chơi trò mèo vờn chuột, chơi cho đến khi đám linh thú kia kiệt sức rồi mới chịu động thủ ɢɨết ૮ɦếƭ bọn chúng.
Hiện giờ, nhìn một màn giao chiến giữa người của Thiên Võ Các và Trà Sữa, Lâm Nhược Bạch không khỏi nhớ đến cái ૮ɦếƭ thảm thiết của đám linh thú đã gặp trên đường đi, tức thì, cô bé lại càng cảm thấy đồng tình và thương hại người nọ của Thiên Võ Các hơn.
Hắn chọc ai không chọc, lại cố tình chọc vào Trà Sữa!
Con chuột kia tuy là bé xíu xiu như lòng bàn tay mà thôi, nhưng tính tình thì còn tàn bạo hơn cả ma đầu. Chọc vào nó, khác nào là muốn có một kết cục sống không bằng ૮ɦếƭ kia chứ.
"Đồ vô dụng!" Đường Nhiên thấy thuộc hạ của mình ngay cả một con Tầm Kim Thử mà cũng trị không xong, khuôn mặt không khỏi đen hơn vài phần, sau đó lại hướng về một kẻ cách đó không xa mà ra lệnh: "ngươi đi giải quyết!"
"Dạ, các chủ!"
Người này lập tức nhanh chóng tiến đến trước mặt Vân Lạc Phong, giơ cao trường kiếm trong tay lên, chém mạnh xuống người Vân Lạc Phong.
Trà Sữa vừa quay đầu lại liền trông thấy một màn này, một lần nữa bị chọc giận đến sôi cả máu chuột, nó kêu một tiếng chít thật to, tiếp theo thì 乃úng người một cái xuyên thẳng qua người của tên đệ tử Thiên Võ Các mà nó đùa giỡn từ nãy giờ.
Không sai, chính là trực tiếp xuyên thẳng qua!
Người nọ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, thì trước иgự¢ đã xuất hiện một cái huyết động, thân mình thẳng tắp ngã xuống đất.
Mà tên đệ tử Thiên Võ Các đến sau đang đứng trước mặt Vân Lạc Phong lại không hề nhận thức được nguy hiểm đang cận kề, cảm thấy Vân Lạc Phong sắp bị mình ɢɨết ૮ɦếƭ một cách thật dễ dàng, khóe môi hắn ta kéo ra một độ cong vừa đắc ý vừa coi thường, trường kiếm đang giơ cao liền chém nhanh xuống.
Chỉ cần một kiếm này hạ xuống, tiểu mỹ nhân trước mặt này sẽ lập tức đầu mình hai nơi, từ đây về sau, trên đời này cũng không còn người tên là Vân Lạc Phong nữa.
"Kẻ đắc tội Thiên Võ Các, ɢɨết!"
✓út!
Trường kiếm từ trên cao chém xuống, tích tắc thì có thể chém đứt đầu của Vân Lạc Phong. Tuy nhiên, vào đúng lúc này, trước иgự¢ hắn lại truyền đến một cảm giác đau đớn, tay đang cầm kiếm bỗng cứng đơ giữa không trung.
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, sau đó thì biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
Hắn trợn to mắt nhìn lòng иgự¢ mình không biết từ khi nào lại xuất hiện một huyết động, đáy mắt hiện lên vẻ nghi vấn xen lẫn kinh ngạc.
Cũng trong lúc này, Vân Lạc Phong vốn đang ngủ bỗng nhiên mở bừng hai mắt.
Phịch!
Tên đệ tử của Thiên Võ Các ở trước mặt Vân Lạc Phong ngã xuống đất một cái phịch thật mạnh, máu từ cái lỗ trên người hắn chảy ra ồ ạt, nháy mắt đã nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Chít chít!"
Trà Sữa cất tiếng kêu chít chít đầy phẫn nộ, lúc này, nó hiển nhiên đã mất đi hứng thú mà chơi đùa với đám người này, vô cùng trực tiếp một kích đoạt mạng.
Đột nhiên, Trà Sữa nhìn thấy chủ nhân nhà mình đã tỉnh lại rồi. Liền chạy nhanh đến trên lòng иgự¢ Vân Lạc Phong, hai chi trước nắm lại thành quyền chụm vào nhau, nhỏ giọng kiu thêm mấy tiếng chít chít lấy lòng.
Bộ dáng kia rõ ràng là đang chờ được khen ngợi!
"Làm tốt lắm!"
Vân Lạc Phong cũng không keo kiệt, liền mở miệng khen Trà Sữa, ngón tay vừa vuốt ve vừa vỗ vỗ đầu nhỏ của Trà Sữa.
Trà Sữa hưng phấn nhảy đến bên vai Vân Lạc Phong, le cái lưỡi bé tí ti liếm liếm lấy má của Vân Lạc Phong, sau đó ✓út một cái chui tọt lại vào ống tay áo của chủ nhân nhà mình.
"Chủ nhân, ta phải ra ngoài, ta phải bắt con chuột xấu xa này đi làm thịt!" Tiểu Mạch suýt chút nữa là bị tức đến phát điên lên: "nó cư nhiên dám phi lễ với chủ nhân, ta phải bắt nó đi làm bánh bao thịt chuột!"
Vân Lạc Phong trấn an cơn thịnh nộ của Tiểu Mạch một hồi, sau đó thì nhìn về phía trận chiến của hai bên trên quảng trường.
Đừng nói là người của Thiên Võ Các, ngay cả người của Bắc Đẩu Bang lúc này cũng đã bị thủ đoạn ɢɨết người của Trà Sữa dọa cho choáng váng.
Bởi vì, trong cảm nhận của mọi người ở Bắc Đẩu Bang mà nói, con Tầm Kim Thử đáng yêu kia chẳng qua chỉ là một tiểu sủng vật của Vân Lạc Phong mà thôi. Thỉnh thoảng còn có vài người trong bang nhân lúc rảnh rỗi mà đi chơi đùa với nó nữa.
Những lúc như vậy, Trà Sữa không hề để lộ ra sức chiến đấu thật sự của mình.
Cho nên mọi người ở Bắc Đẩu Bang đều cảm thấy tiểu sủng vật này chẳng qua là một con chuột nhỏ nhắn đáng yêu mà thôi, ai mà ngờ được, lúc nó bộc phát sức chiến đấu lại đáng sợ đến thế này.
Rất nhiều người sau khi chứng kiến một màn vừa rồi đều rùng mình một cái, nội tâm bất giác dâng lên cảm giác sợ hãi. Nếu sớm biết con chuột của bang chủ cường đại như vậy, có cho bọn họ mười lá gan thì bọn họ cũng không dám đi trêu đùa với nó.
Con ngươi của Đường Nhiên hơi co rút lại, đáy mắt xẹt qua một tia hàn khí, khóe môi lại kéo dãn ra một nụ cười tham lam.
Nếu con Tầm Kim Thử này thuộc về ông ta thì thật tốt biết mấy!
"Đường Nhiên, đồ vật không phải của ngươi thì vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi!" Mộ Dung Bắc chỉ liếc mắt một cái đã thấy được sự tham lam trên mặt của Đường Nhiên, hắn cười khẩy một tiếng, ngữ khí mang theo vẻ trào phúng không thôi!
Đường Nhiên nghe vậy thì chỉ cười lạnh một tiếng: "chuyện này cũng chưa chắc, tất cả bảo vật trên đời này đều thuộc quyền sở hữu của kẻ có đủ năng lực! Tuy rằng hiện tại con Tầm Kim Thử kia thuộc về cô ta, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ mãi mãi thuộc về cô ta! Một con linh thú lợi hại như vậy phải ở trong tay kẻ có bản lĩnh thật sự mới có thể khiến nó phát huy được tác dụng lớn nhất của chính nó! Ngược lại, rơi vào tay Vân Lạc Phong kia thì có khác gì là phế thải đâu chứ!"
Đường Nhiên chỉ thiếu điều là nói thẳng ra rằng chỉ có ông ta mới là người xứng đáng có được một con linh thú giống như con Tầm Kim Thử này!
"Ta thì lại thấy đám người Thiên Võ Các các ngươi từ trên xuống dưới kẻ nào cũng đều có da mặt dày giống như nhau. Đây mới chính là bản lĩnh thật sự của các ngươi, không phải ai cũng có thể so sánh được!" Mộ Dung Bắc cười khẩy một tiếng, giọng điệu thập phần mỉa mai: "đáng tiếc, dù da mặt ngươi có dày hơn cũng không thực hiện được ý đồ của mình đâu!"
Xẻng!!!!
Dứt lời, Mộ Dung Bắc liền múa may xích sắt trong tay, tấn công liên tục về phía Đường Nhiên.
Xích sắt đánh tới đâu thì ma sát xẹt ra tia lửa đến đó, bức Đường Nhiên phải lùi về sau liên tục cũng không dám mạnh mẽ chặn lại đòn tấn công của Mộ Dung Bắc.
"Mộ Dung Bắc!"
Đúng lúc này, từ phía sau Mộ Dung Bắc bỗng truyền tới giọng nói lười biếng tà mị của Vân Lạc Phong: "ta lệnh ngươi phải tốc chiến tốc thắng, sao còn kéo dài tới tận bây giờ?"
Mộ Dung Bắc dừng lại công kích, xoay lại nhìn về phía Vân Lạc Phong, hơi khom người một chút, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ: "bang chủ, là lỗi của thuộc hạ!"
"Bỏ đi! Ngươi lui qua một bên!" Vân Lạc Phong di chuyển tầm mắt về phía Đường Nhiên, nhưng lại nói với Mộ Dung Bắc: "thời gian không còn sớm, ta cũng không muốn tiếp tục ở lại đây để phơi nắng! Ngươi lui ra sau đếm từ một tới mười cho ta đi!"