Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 123: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày rồi tiếp tục hỏi: "có tin tức gì của nhị thúc ta không?"
"Cái này...." Tần Nguyên gãi gãi đầu: "Thanh Nhã công tử chưa từng trở về Vân gia lần nào hết, cho nên thuộc hạ cũng không biết nhị gia đã đi đâu?"
Tâm Vân Lạc Phong khẽ run lên. Giữa hai mày đang nhíu chặt hiện lên vẻ ưu sầu lo lắng.
Suốt một năm qua nhị thúc cũng chưa từng trở về Vân gia, vậy rốt cuộc là thúc ấy đã đi đâu? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Chủ mẫu, người cứ yên tâm đi!" Tần Nguyên tựa hồ là cảm nhận được sư lo lắng trong lòng Vân Lạc Phong nên vội vàng lên tiếng trấn an: "Thanh Nhã công tử sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Hắn chắc là đang rèn luyện ở đâu đó mà thôi, rất nhanh thì sẽ trở về!"



"Chỉ hy vọng là thế!"
Hai mày nhíu chặt của Vân Lạc Phong lúc này mới hơi dãn ra một chút: "đợi sau khi Đại Hội Y Sư kết thúc, nếu thúc ấy vẫn còn chưa trở về, thì ta sẽ đến Vô Hồi Chi Sâm tìm thúc ấy!"
______
Đại Hội Y Sư, được khai mạc trên quảng trường rộng lớn.
Nắng sớm ban mai chiếu rọi xuống vô số đỉnh đầu đang chen chút trên quảng trường.


Mọi người sau khi tìm được chỗ ngồi được sắp xếp từ trước rồi liền yên tĩnh ngồi xuống đó mà chờ đợi.
Không bao lâu sau, Lâm Nhã Đình toàn thân mặc một bộ y phục màu vàng nhạt xuất hiện, theo sát phía sau là chúng đệ tử của Y Sư Hiệp Hội. Cô ta cất bước nhẹ nhàng, ưu nhã mà cao quý, rất có phong phạm của một quý tộc.
Ánh mắt của Lâm Nhã Đình đảo qua một lượt những người phía dưới, sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì thoáng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh thì đã thu hồi lại tầm mắt của mình.
"Chư vị, Đại Hội lần này sẽ do ta chủ trì, nhất định ta sẽ cho mọi người một phán quyết công bằng công chính. Tuyệt đối sẽ không thiên vị làm rối kỷ cương." khuôn mặt của Lâm Nhã Đình lộ ra thần thái nghiêm khắc: "bây giờ, ta xin được giải thích một chút về quy tắc của khảo nghiệm ngày hôm nay!"
"Cuộc khảo nghiệm hôm nay là do Y Sư Hiệp Hội chúng ta tổ chức, cho nên nội dung khảo nghiệm hiển nhiên là cũng liên quan đến y thuật! Ta sẽ sắp xếp một ít người bệnh cho từng người ở đây, mọi người cần phải trong thời gian quy định mà chữa khỏi cho người bệnh do mình phụ trách. Nếu không thể chữa khỏi được thì xem như là khảo nghiệm thất bại. Mọi người đã hiểu rõ rồi chứ?"
Nghe được Lâm Nhã Đình nói, một số y sư trẻ tuổi ở bên dưới liền phát ra âm thanh kích động: "hiểu rõ rồi!"
"Tốt! Tiếp theo ta sẽ đưa người bệnh vào!"
Lâm Nhã Đình lại lần nữa phóng ánh mắt về phía Vân Lạc Phong, trong đôi mắt cô ta chợt có tia sáng lóe lên rồi biến mất tức thì.
Vân Lạc Phong, vì để chiêu mộ được ngươi, ta cũng chỉ có thể giở một chút tiểu xảo trong phần thi của ngươi! Bằng không, vạn nhất ngươi thành công đánh bại được các đối thủ khác, thì nhất định sẽ dẫn đến sự tranh đoạt của các trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội.
Cho nên, ta cũng chỉ có thể làm cho ngươi thất bại trong cuộc khảo nghiệm hôm nay mà thôi!


Lâm Nhã Đình hít một hơi thật sâu. Chỉ cần có thể làm cho các trưởng lão khác từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt Vân Lạc Phong, cho dù phải giở trò gian lận thì đã sao kia chứ?
Rất nhanh, vô số người bệnh đều được khiêng tới quảng trường, sau đó được phân đến trước mặt từng y sư dự thi.
Vân Lạc Phong nhìn người bệnh không ngừng kêu rên thảm thiết trước mặt mình, khẽ nheo đôi mắt lại, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng tà khí, lạnh giọng nói: "hắn không có bệnh!"
Quảng trường lúc này vốn rất yên tĩnh, cho nên từng chữ mà Vân Lạc Phong nói đều rơi vào tai những người có mặt ở đây rất rõ ràng.
Người bệnh trẻ tuổi kia chợt biến sắc, phẫn nộ quát lớn một tiếng: "ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta ở chỗ này đau đến mức ૮ɦếƭ đi sống lại, ngươi lại ở đó mà nói ta không có bệnh! Ngươi rốt cuộc có phải là y sư hay không? Y thuật lại kém đến trình độ này! Ngay cả bắt mạch còn chưa có bắt mạch, thì đã kết luận rằng ta không có bệnh!"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn: "ngược lại ta rất muốn hỏi ngươi, đã không có bệnh tại sao còn phải giả bệnh?"
Giả bệnh?
Trên thính phòng, Vinh lão ngẩn người, ánh mắt kinh ngạc của ông đảo qua người Vân Lạc Phong, rồi di chuyển tới trên người của Lâm Nhã Đình, sau đó, đáy mắt liền lộ ra vẻ kinh sợ.
Vinh lão không ngờ, Lâm Nhã Đình lại dám làm ra loại chuyện thế này, chỉ cần tên kia một mức khẳng định cơ thể hắn ta có vấn đề, như vậy Lâm Nhã Đình liền có thể tuyên bố y thuật của Vân Lạc Phong kém cỏi. Từ đó, những trưởng lão có ý muốn chiêu mộ Vân Lạc Phong cũng sẽ từ bỏ ý định này.....
Lâm Nhã Đình nhíu mày, quét ánh mắt về phía Vân Lạc Phong, nói: "số bệnh nhân này đều trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc của Y Sư Hiệp Hội mà tuyển lựa ra. Tuyệt đối không có sai! Thân thể của hắn chắc chắn là có tồn tại một chứng bệnh nào đó. Vân cô nương, cô vẫn là nên bắt mạch cho hắn ta trước đi!"

"Không cần!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, lập lại câu nói trước đó: "thân thể của hắn không hề có vấn đề gì cả!"
Người bệnh trẻ tuổi nằm trên cán ở trước mặt Vân Lạc Phong đau đớn đến mức không ngừng lăn lộn kêu rên, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối, sắc mặt thập phần suy yếu.
"Ngươi cảm thấy ta là đang giả bệnh?" người bệnh trẻ tuổi kia nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ quát lên: "lang băm đúng là lang băm! Ngươi không trị được bệnh của ta thì liền nói là ta giả bệnh, loại người giống như ngươi, sao có tư cách mà tham gia Đại Hội Y Sư này chứ?"
Trên đài cao, Lâm Nhã Đình vẫn giữ vẻ mặt vô cảm mà nhìn một màn khôi hài bên dưới, trong đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên từng tia sáng nhàn nhạt, khóe môi trong lúc lơ đãng khẽ kéo lên một độ cong nhỏ, nhưng rất nhanh liền khôi phục trở lại như cũ.
Vân Lạc Phong xác thật là có chút bản lĩnh, vậy mà có thể nhìn ra được thiếu niên kia là đang giả bệnh. Cho dù là trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội, cũng chưa chắc có thể nhìn ra được tình trạng thực sự của thân thể hắn ta.
Bởi vì trước đó Lâm Nhã Đình cô đã giở một ít tiểu xảo, làm cho hắn ta thoạt nhìn giống như là bị bệnh rất nặng, nhưng đó cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi. Ngoài trừ bản thân mình ra, không người nào có thể biết được là hắn ta đang giả bệnh!
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho khan từ trên đài cao truyền đến, tiếp theo sau đó, mọi người bên dưới liền trông thấy một vị lão giả đứng cạnh Lâm Nhã Đình phía trên đài cao từ từ đi xuống.
Ông ta bước đi trên không như đi trên đất bằng, chỉ vài bước đã đến trước mặt Vân Lạc Phong.
"Các ngươi một người thì nói hắn giả bệnh, một người thì nói là hắn ta có bệnh. Đã vậy, cứ để lão phu đây khám thử xem là hắn có bệnh, hay là giả bệnh!" lão giả vuốt vuốt chòm râu, liếc mắt nhìn Lâm Nhã Đình đang đứng trên đài cao: "nếu như có người lợi dụng chức vị, công báo tư thù, ở trong Đại Hội giở trò gian xảo, ta đây nhất định sẽ bẩm báo lại với hội trưởng."


Bất luận là Y Sư Hiệp Hội đã từng thiên vị Y Thành thế nào, nhưng mà, ở trong Đại Hội Y Sư lại dám giở trò gian lận là tuyệt đối không thể tha thứ được. Bằng không, đó chính là làm bẩn thánh địa của Y Sư Hiệp Hội.Lời này vừa dứt, lão giả liền cúi người, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập trên cổ tay của thiếu niên kia, ông ta nhíu mày trầm tư một lúc lâu, sau đó thì đứng lên.
"Mạch tượng của người thiếu niên này đập rất nhanh, đau đớn trên người cũng không phải là giả. Chỉ là thật kỳ quái! Dựa vào y thuật của ta mà lại không chẩn đoán ra được hắn đã mắc phải chứng bệnh gì? Chỉ có thế khẳng định là thân thể hắn ta có bệnh mà thôi!"
Lão giả này xem ra đúng là một người thành thật, rất thẳng thắn thừa nhận chuyện mình không chẩn đoán ra bệnh tình của người thiếu niên này, không hề cảm thấy trước mặt nhiều người mà làm như vậy là rất mất mặt.
Vinh lão ngây ngẩn cả người, hai mắt trợn to lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lam Hoành trưởng lão có thể xem như là dòng nước trong duy nhất trong vũng bùn lầy của Y Sư Hiệp Hội, ông ấy sẽ không nói dối, lại càng không thiên vị cho Lâm Nhã Đình. Ngay cả ông ấy cũng nói rằng người thiếu niên kia không có giả bệnh, chẳng lẽ.....
Không!
Thực lực của Vân Lạc Phong bày ra đó, Vinh lão ông là người tận mắt chứng kiến y thuật của Vân nha đầu cao siêu thế nào, nếu Vân nha đầu nói tên kia giả bệnh, vậy trong này chắc chắn là có nguyên nhân gì đó!
Đối với Vân Lạc Phong, Vinh lão trước sau vẫn vô cùng tín nhiệm!
Nghĩ đến đây, Vinh lão liền bình ổn lại tâm trạng, đè nén lại cổ xúc động trong nội tâm, ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng trên quảng trường.
"Há, thật không biết thiệp mời của nữ nhân này là trộm được từ chỗ nào, loại y thuật như vậy mà cũng dám đến đây để thi đấu?"


Trên quảng trường, những kẻ đến đây tham dự ít nhiều gì cũng được xưng tụng là thiên tài, bọn họ thấy Vân Lạc Phong như vậy thì bắt đầu giở giọng trào phúng, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong cũng tràn ngập sự khinh bỉ, coi thường.
"Theo ta thấy, cô ta biết được y thuật của mình kém cỏi, không cách nào chữa khỏi bệnh được cho người kia, cho nên mới nói rằng đối phương giả bệnh! Ngay cả Lam Hoành trưởng lão cũng đã nói thân thể hắn ta có vấn đề, như vậy đã đủ để chứng minh hắn ta thật sự không có giả bệnh!"
Phảng phất như không nghe thấy những lời nói châm chọc kia, Vân Lạc Phong lẳng lặng bước tới bên cạnh tên thiếu niên kia, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Ngươi có biết, ở trước mặt ta mà dám giả bệnh thì sẽ có kết cục gì không?"
Khuôn mặt của tên thiếu niên kia đột ngột biến sắc, đáy mắt hắn ta xẹt qua một tia âm trầm: "Lam Hoành trưởng lão cũng đã đích thân chẩn đoán cho thân thể của ta, hơn nữa còn xác nhận là thân thể ta thật sự có bệnh, đã tới nước này rồi, mà ngươi vẫn cứ khăng khăng là ta giả bệnh hay sao?"
Những người khác lại tiếp tục sôi nổi bàn tán, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong lúc này càng thêm khinh thường không thôi.
"Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ là gì mà? Chẳng lẽ Y Sư Hiệp Hội mà lại giở trò bịp bợm hay sao? Rõ ràng là bản lĩnh của cô ta chẳng tới đâu, cho nên muốn trốn tránh trách nhiệm đây mà!"
Thần sắc Vinh lão lúc này đã nôn nóng lắm rồi, ông không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Vân Lạc Phong, sau đó, ông vừa định đứng lên nói gì đó, thì ngay trong lúc này, Vân Lạc Phong lại chợt có hành động, cắt ngang dự định ban đầu của ông.
Rầm!!
Vân Lạc Phong nắm chặt lấy cánh tay của tên thiếu niên kia, lôi hắn ta ra khỏi cán, tiếp theo liền ném mạnh hắn xuống đất, nhấc một chân dẫm lên trên người hắn ta, gương mặt cô lúc này ngập tràn sự ngông cuồng ngạo mạn.
"Ngươi muốn làm gì hả?" thiếu niên kia tức giận rống lên một tiếng, không ngừng vùng vẫy muốn đứng lên, hai mắt chứa đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong không chớp mắt.
Mọi người đều sợ đến ngây người, ai nấy cũng đều không có nghĩ tới, Vân Lạc Phong lại dám ở ngay trong Đại Hội Y Sư mà trực tiếp động thủ với một người bệnh, hoàn toàn không biết kiêng kỵ là gì.
Lâm Nhã Đình hơi hơi nhíu mày, hướng về phía nam nhân bên cạnh mà cho hắn một ánh mắt. Nam nhân kia ngay lập tức hiểu được ý của Lâm Nhã Đình, tức thì liền đứng dậy, thần sắc trên mặt sắc bén tựa như kiếm.
"Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan! Bản thân ngươi vô năng, lại còn dám động thủ đả thương người? Đúng là càn rỡ vô cùng! Loại người không biết y đức như ngươi, làm sao xứng đáng nhận lấy hai chữ y sư? Mặt khác, là người nào cho ngươi thiệp mời, cư nhiên để loại người như ngươi tham gia khảo nghiệm?"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn người nam nhân kia, trong mắt cô chứa đầy sự cuồng ngạo không kiềm chế được. Cái nhìn này giống như đang nói hắn ta chỉ là một tên hề nhảy nhót, cô ngay cả nói cũng lười nói với hắn ta.
"Thu Bình!"
Thời điểm này, Lâm Nhã Đình lại đột nhiên đứng dậy, làm bộ làm tịch mà nói: "thiệp mời của Vân Lạc Phong là do Y Các đưa, nhưng cũng đã được ta cho phép! Bởi vì nhìn vào biểu hiện ở bên ngoài của Vân Lạc Phong, xác thực là cô ấy có đủ tư cách để tham gia Đại Hội Y Sư!"
"Nhã Đình sư tỷ! Kia chẳng qua chỉ là một ít lời đồn đại ở tục giới mà thôi! Mà lời đồn thì vốn không thể tin được! Nói không chừng là do cô ta đã bỏ ngân lượng ra thuê những người kia, để bọn họ giúp cô ta ở khắp nơi thổi phồng bản thân mình. Đệ thấy cô ta vốn không hề có cái bản lĩnh gì lớn như lời đồn cả!" Thu Bình khẽ cười khẩy một tiếng đầy trào phúng, híp híp con mắt lại mà nhìn về phía Vân Lạc Phong.
"Còn nữa, Nhã Đình sư tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên mất trước đó cô ta đã đối xử với tỷ thế nào hay sao? Tỷ tốt bụng dẫn theo thanh chủ Y Thành đến xin lỗi với cô ta, cô ta chẳng những cự tuyệt lời xin lỗi của tỷ, mà còn mở miệng sỉ nhục tỷ nữa. Hiện tại, sao tỷ vẫn còn muốn nói tốt thay cho cô ta kia chứ!"
Thu Bình cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.
Loại chuyện kẻ xướng người họa thế này, hắn cùng Lâm Nhã Đình đã làm không ít rồi. Những năm gần đây, hắn luôn luôn giúp Lâm Nhã Đình nói ra lời nói trong nội tâm của cô ta, tiếp đó, Lâm Nhã Đình lại đứng ra đóng vai trò người tốt.
Dù vậy, thì bất cứ chuyện gì mà hắn làm cho Lâm Nhã Đình, cũng đều là hắn cam tâm tình nguyện.
Lâm Nhã Đình lại làm ra vẻ thất vọng, lắc lắc đầu: "ta đã nói với đệ rồi, làm người thì phải biết lấy ơn báo oán, sao đệ mãi vẫn không chịu hiểu? Huống hồ, chuyện năm đó quả thật là do Y Thành đã làm sai, xin lỗi là chuyện đương nhiên. Quan trọng nhất là, ta thấy được Vân Lạc Phong là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, cho dù hôm nay cô ấy khảo nghiệm thất bại, thì ta vẫn muốn chiêu mộ cô ấy về bên cạnh!"
"Sư tỷ, tỷ đừng có nói tốt cho Vân Lạc Phong kia nữa, cái gì mà nhân tài đáng bồi dưỡng chứ, cô ta rõ ràng là một phế vật. Tỷ chẳng qua là thấy Y Thành đả thương Vân Thanh Nhã là Y Thành có lỗi, trong lòng cảm thấy áy náy với cô ta, cho nên mới muốn cho Vân Lạc Phong kia một cơ hội mà thôi. Nhưng tỷ xem đi, người ta đâu có cảm kích tỷ!"
"Im đi!" Lâm Nhã Đình lại ra vẻ tức giận mà quát Thu Bình: "Thu Bình, đệ phải nhớ kỹ, trên đời này không có ai thật sự là phế vật cả. Cho dù y thuật cơ bản của Vân Lạc Phong có không tốt, thì ta cũng năm chắc được có thể bồi dưỡng cô ấy thành tài!"
Vân Lạc Phong lười biếng khoanh tay trước иgự¢, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí, híp hai mắt nhìn hai kẻ trước mặt trên đài cao đang kẻ xướng người họa.
Người khác không thấy thôi, nhưng Vân Lạc Phong cô thì trông thấy rất rõ ràng, trước khi nam nhân kia lên tiếng, Lâm Nhã Đình kia đã cho hắn ta một ánh mắt.
Điều này hiển nhiên đã đủ để chứng minh, những lời này là do Lâm Nhã Đình dạy hắn ta nói.
Lâm Nhã Đình còn cố tình sau khi nói xong những lời này rồi liền quay sang nhìn Vân Lạc Phong, ưu nhã mỉm cười: "Vân cô nương, cô cứ yên tâm đi, bất luận khảo nghiệm của cô thành hay bại, ta đều sẽ lưu lại cho cô một con đường, xem như là bồi thường cho Vân gia các người!"
Ngụ ý, Lâm Nhã Đình cô ta nhìn trúng Vân Lạc Phong không phải là vì thực lực của Vân Lạc Phong, mà chẳng chỉ là muốn bồi thường cho Vân gia mà thôi.
Từ đó, liền gián tiếp chứng minh thực lực của Vân Lạc Phong thật sự kém cỏi, các trưởng lão nhắm vào Vân Lạc Phong cũng sẽ cùng nhau đánh trống rút lui.
Vì không để cho Vân Lạc Phong có cơ hội gia nhập vào phe phái của các trưởng lão khác, Lâm Nhã Đình đúng là đã không từ thủ đoạn.
Đáng tiếc, có những thứ có thể hữu dụng với người khác, nhưng lại vô tác dụng đối với Vân Lạc Phong.
"Nếu như ngươi thật sự muốn bồi thường cho ta, vậy mau ɢɨết phụ tử Lâm Qua đi!" Vân Lạc Phong cong khóe môi cười, thần sắc trên mặt là một mảnh tùy tiện: "chỉ cần Y Thành ngày nào chưa diệt, ngày ấy ta sẽ không ngừng tay!"
Nếu là người khác, nghe Vân Lạc Phong nói vậy hiển nhiên sẽ rất tức giận, thế nhưng, Lâm Nhã Đình lại vẫn giữ nguyên nụ cười khéo léo ưu nhã như cũ, còn tỏ vẻ thân thiện mà nói: "ta biết trong lòng cô vẫn còn tức giận, không sao cả, ta có thể chờ cô, chỉ cần cô nguyện ý trung thành với ta, ta có thể đem y học cả đời mình truyền thụ hết lại cho cô, xem như là bồi thường."
Mọi người chung quanh ồ lên.
Những y sư đến đây tham gia khảo nghiệm hoàn toàn quên mất nhiệm vụ trị bệnh cho bệnh nhân của mình. Ánh mắt đều đổ dồn về phía Vân Lạc Phong, ngoại trừ phẫn nộ thì còn mang theo một phần hâm mộ và ghen tị.
Bọn họ hận Vân Lạc Phong không biết điều, lại hâm mộ cô không cần tham gia khảo nghiệm cũng có thể gia nhập Y Sư Hiệp Hội. Cơ hội tốt như vậy, vì sao lại không rơi lên đầu bọn họ giả chứ?
Chân của Vân Lạc Phong vẫn còn đang dẫm lên người của tên thiếu niên mà cô nói là giả bệnh, dẫm mạnh đến nỗi làm cho hắn ta không tài nào thở được, hai mắt trợn trừng, phủ đầy tơ máu.
"Ngươi muốn dạy y thuật cho ta?" Vân Lạc Phong liếc nhìn Lâm Nhã Đình, nụ cười mỉm như mang theo hàn khí, lạnh lẽo vô cùng: "thế nhưng, nếu ngươi đã tìm hiểu rất kỹ về ta rồi, vậy chẳng lẽ lại không biết được kết cục của những kẻ từng nói sẽ dạy cho ta bây giờ ra sao hay sao?"
Hai năm trước, trên thuyền lớn bên bờ sông Tần, Mộ Vô Song từng tuyên bố muốn dạy y thuật cho cô, kết quả nhận được, chính là bị vả mặt theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng trước mặt bao nhiêu người.
Chuyện này, trên dưới Long Nguyên Quốc ai ai cũng đều biết, Lâm Nhã Đình đã thu thập toàn bộ tin tức về Vân Lạc Phong thì sao có thể không hay không biết gì về chuyện này được.
Cho nên, sắc mặt Lâm Nhã Đình bỗng chốc có chút khó coi, miễn cưỡng cười mà nói: "ta chỉ là có lòng tốt mà thôi!"
Cho dù y thuật của Vân Lạc Phong thật sự cao siêu, nhưng dưới tình huống trước mắt này, cô ta tuyệt đối sẽ không có cơ hội trở mình.
"Vân Lạc Phong!"
Nhìn thấy Lâm Nhã Đình bị Vân Lạc Phong khi dễ, Thu Bình ngay lập tức nổi giận: "ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, Nhã Đình sư tỷ khắp nơi đều suy nghĩ cho ngươi, ngược lại, ngươi còn ở đó mà buông lời nhục mạ tỷ ấy! Ngoài ra, ngươi mau lập tức thả người bệnh dưới chân ngươi ra mau, nếu không, đừng trách sao ta không khách sao!"
Từ nãy đến giờ, sự tập trung của tất cả mọi người ở đây đều bị cuộc tranh phong của Vân Lạc Phong và Lâm Nhã Đình thu hút, sớm đã quên mất tên thiếu niên bị Vân Lạc Phong đạp dưới chân.
"À, ngại quá, ta lỡ quên mất hắn ta!" Vân Lạc Phong dời đi bàn chân của mình, một tay vươn ra túm chặt lấy cổ áo của hắn ta, kéo hắn từ dưới mặt đất đứng dậy, khóe môi giương lên một nụ cười tà ác: "ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, là kẻ nào kêu ngươi giả bệnh!"
khuôn mặt tên thiếu niên kia liền biến sắc, tức giận mà quát lớn lên: " ta đã nói rồi, ta không có giả bệnh!"
"Phải không?" khóe môi Vân Lạc Phong tức khắc liền cong lên, tiếp đó thì ném tên thiếu niên kia đến ngay trước mặt Lam Hoành: "ông bắt mạch lại cho hắn ta một lần nữa thử xem!"
Lam Hoành hơi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngồi xỏm xuống, mấy ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên mạch đập nơi cổ tay của tên thiếu niên kia.
Ngay tức thì, Lam Hoành ૮ɦếƭ sửng tại chỗ, hai mắt trừng lớn, ngơ ngơ ngác ngác nói: "không thể nào! Sao lại thế này? Vừa nãy rõ ràng ta còn cảm nhận được mạch đập của hắn ta rất nhanh sao bây giờ lại trở nên bình thường rồi? Dựa theo mạch đập hiện giờ của hắn ta thì thân thể của hắn vô cùng khỏe mạnh!"
"Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
Ánh mắt của tên thiếu niên kia dâng lên sự hoảng sợ, vừa phẫn nộ vừa nói: "thân thể ta tuyệt đối là có vấn đề, các ngươi đừng ở đó mà nói hươu nói vượn!"
Trong lúc nói lời này, thân mình tên thiếu niên kia bất thình lình run rẩy.
Nếu lần này hắn không hoàn thành được nhiệm vụ mà Thu Bình giao cho, vậy thê tử hắn sẽ phải chịu nguy hiểm. Nhưng hắn không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao mạch đập của hắn lại đột nhiên bình thường trở lại kia chứ?
Trước khi vào đây, Thu Bình đã cho hắn uống một chén thuốc, chén thuốc kia làm cho mạch đập của hắn trở nên hỗn loạn, đồng thời cũng khiến hắn vô cùng đau đớn.
Mắt thấy mọi chuyện đã sắp thành công, thế mà thời khắc mấu chốt lại xảy ra biến cố như thế này.
Đột nhiên, tên thiếu niên kia tựa hồ đã nghĩ ra cái gì đó, vội vàng chuyển tầm mắt lên người Vân Lạc Phong, hai mắt hắn ta tràn đầy sợ hãi.
Là nữ nhân này! Nhất định là do cô ta giở trò quỷ!
Vừa rồi, khi mà nữ nhân này dùng chân dẫm lên иgự¢ hắn, hắn rõ ràng cảm nhận được có một luồng linh lực chảy vào trong cơ thể mình. Hiển nhiên mà cổ linh lực kia đã ở trong cơ thể hắn quấy phá, khiến cho chén nước thuốc của Thu Bình mất đi tác dụng.
Lâm Nhã Đình gắt gao cau chặt mày lại, liếc mắt nhìn Thu Bình đang đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Nhìn thấy tia sắc bén kia trong mắt Lâm Nhã Đình, Thu Bình lập tức trở nên khẩn trương, cũng không quan tâm nhiều đến địa vị của Lam Hoành trong Y Sư Hiệp Hội nữa, vội vội vàng vàng nói: "Lam Hoành trưởng lão, tất cả người bệnh hôm nay đều được tuyển lựa nghiêm khắc, sàng lọc kỹ càng, không thể nào xảy ra sai sót được! Người nhất định là đã bắt mạch lầm rồi! Hắn ta tuyệt đối không thể nào là một người khỏe mạnh được!"
Sắc mặt của Lam Hoành có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng quét mắt nhìn Thu Bình: "nói thế, là ngươi cảm thấy y thuật của ta kém cỏi, ngay cả việc một người có bệnh hay không có bệnh cũng không chẩn đoán ra được?"
Không khí chung quanh vì câu hỏi này của Lam Hoành mà lập tức trở nên tĩnh lặng.
Bất luận là đệ tử của Y Sư Hiệp Hội, hay là y sư đến tham gia khảo nghiệm đều lựa chọn giữ thái độ trầm mặc không lên tiếng. Bởi vì biến cố giữa chừng này, bọn họ không có ai dự đoán trước được, cho nên không dám hành động hay phát ngôn tùy tiện.
"Lam Hoành trưởng lão!" Vinh lão cuối cùng cũng cảm thấy vững dạ, liền thong thả ngồi xuống vị trí của mình, ha hả cười lớn mà nói: "chi bằng chúng ta cứ mời thêm các trưởng lão khác đến chẩn bệnh cho hắn, cũng có thể khiến cho những kẻ khác tâm phục khẩu phục!"
"Được!"
Lam Hoành gật gật đầu, đạm nhiên nói: "người đâu! Đi mời các trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội đến đây! Cứ nói là có việc cần bọn họ đến đưa ra phán quyết!"
"Dạ!"
Nghe vậy, một đệ tử Y Sư Hiệp Hội trên đài cao tức tốc rời đi ngay, không bao lâu sau, thân ảnh của mấy vị trưởng lão trong Y Sư Hiệp Hội liền xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người ở đây.
Các vị trưởng lão sau khi nghe Lam Hoành thuật lại đơn giản mọi chuyện vừa diễn ra, liền lục tục tiến lên bắt mạch cho tên thiếu niên kia, ngay cả sư phụ của Lâm Nhã Đình là La Phù cũng có mặt trong hàng ngũ này.
Rất nhanh bọn họ đã có kết quả chẩn bệnh, Lâm Nhã Đình chạy nhanh đến bên cạnh La Phù nhìn ông ta bằng ánh mắt khẩn trương, sau khi thấy La Phù nhìn mình rồi lắc lắc đầu, tâm cô ta liền như chìm xuồng đáy vực.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!