Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 122: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Cha!" Lâm Nhã Đình khẽ nhấp môi mỏng, ánh mắt mang theo một tia phức tạp: "con có một yêu cầu hơi quá đáng, hy vọng cha có thể giúp cho con!"
"Yêu cầu gì?"
Không biết sao, trông thấy biểu tình rối rắm của Lâm Nhã Đình, trong lòng Lâm Qua đột nhiên có một dự cảm không tốt.
"Con hy vọng cha có thể đi xin lỗi với Vân Lạc Phong!!"
Mấy chữ này, tức khắc làm cho Lâm Qua giận tím mặt, ông ta nhảy dựng từ trên giường xuống.



"Nhã Đình, con vừa mới nói gì đó? Con bảo ta đi xin lỗi cái con tiểu tiện nhân Vân Lạc Phong kia? Ta nói cho con biết, chuyện này tuyệt đối là không có khả năng! Ta không tìm nó báo thù thì đã xem như rất tốt rồi, lại còn muốn ta đi xin lỗi nó? Hừ!"
Lâm Qua giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt ông ta là một mảnh ngoan độc.
Lâm Nhã Đình hơi hơi nhíu mày: "con cũng không còn cách nào khác, con đã thay cha xin lỗi cùng cô ta, nhưng cô ta lại không chấp nhận. Hiện tại, cũng chỉ còn cách là để cha tự mình đến đó mà thôi! Con sẽ nhờ sư phụ đi theo để làm thuyết khách, có lẽ nể mặt của Y Sư Hiệp Hội, cô ta sẽ tha thứ cho cha!"
"Nhã Đình, con không cần tiếp tục nói nữa!" Lâm Qua hừ lạnh một tiếng: "ta đồng ý với con không tìm Vân Lạc Phong báo thù, đó đã là giới hạn của ta rồi. Ta tuyệt đối sẽ không đi xin lỗi con tiểu tiện nhân kia đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ đến!"
Vân Thanh Nhã làm con trai ông ta tổn thương sâu như thế, Vân Lạc Phong kia lại hỏa thêu phủ thành chủ của ông ta, thù hận này đã không thể đội chung trời nữa rồi, sao ông ta có thể đi xin lỗi được chứ?


"Cha!" sắc mặt Lâm Nhã Đình trầm xuống: "chuyện này vốn dĩ là do huynh trưởng không đúng trước, năm đó, con đã cầu xin sư phụ đứng ra che chở cho Y Thành rồi, hơn nữa cũng đã bức bách Vân Thanh Nhã rơi vào thảm cảnh thế kia rồi còn gì. Con cho rằng trả thù như vậy cũng đã đủ rồi, sao cha còn giữ mãi không buông như vậy?"
"Ngươi...." Lâm Qua tức giận đến cả người run rẩy không thôi: "Nhã Đình, ngươi đừng quên, năm đó ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, là ta thấy ngươi đáng thương, cho nên mới đem ngươi về! Hiện tại, ngươi báo đáp lại ta như thế này sao?"
Lâm Nhã Đình nắm chặt hai bàn tay trắng như phấn của mình lại: "cha, con biết, cha đối với con ân trọng như núi, cho nên bao nhiêu năm qua, con luôn dung túng cho tất cả mọi việc làm của Y Thành. Con đã giúp cha nhiều như vậy, tại sao vào thời điểm mấu chốt như bây giờ, cha lại không thể giúp con chứ? Nếu sư phụ con bị lật đổ, liệu Y Thành có còn đường để sống hay không?"
Lâm Nhã Đình ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lâm Qua, lời nói mang theo ý vị sâu xa: "cha cứ yên tâm, đợi sau khi con thu phục được Vân Lạc Phong rồi, con nhất định sẽ giúp cha trút đi cơn giận này!"
Lâm Qua hồ nghi nhìn Lâm Nhã Đình: "con thật sự.... thật sự có cách giúp ta trút giận?"
Đương nhiên là giả!
Mục đích của lời nói dối này chẳng qua là muốn làm cho Lâm Qua tụ nguyên đi đến xin lỗi với Vân Lạc Phong mà thôi! Để cho Vân Lạc Phong có thể đồng ý tha thứ cho Y Thành.
Nhưng mà, điểm này Lâm Nhã Đình tuyệt đối sẽ không nói cho Lâm Qua biết.
"Con nói được, thì nhất định sẽ làm được!"
Khuôn mặt Lâm Nhã Đình là một mảnh kiên định, thốt ra lời thề son sắt đảm bảo.


Lời nói của Lâm Nhã Đình có thật có giả, làm cho Lâm Qua không biết có nên tin tưởng hay không?
"Được!" Lâm Qua hít sâu một hơi rồi nói: "ta đồng ý với điều kiện của con. Nhưng con nói chuyện thì nhất định phải giữ lời! Chờ sau khi con thu phục được Vân Lạc Phong rồi thì đem ả ta tặng cho cha mấy ngày, trong mấy ngày này, ta sẽ làm cho ả muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong!"
Lâm Nhã Đình liếc mắt nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lâm Qua, không nóng không lạnh nói: "chỉ cần cha đừng phế thực lực của cô ta đi là được, con có rất nhiều việc cần dùng đến thực lực của cô ta!"
"Ta biết rồi!" sắc mặt của Lâm Qua lúc này mới dần dần tốt hơn: "Nhã Đình, bây giờ chúng ta đi tìm con tiểu tiện nhân kia đi, nỗi nhục hôm nay ta chịu, sau này sẽ trả lại ả ta gấp trăm gấp ngàn lần!"
Nhìn Lâm Qua đã bị thù hận che mờ cả hai mắt, khóe môi Lâm Nhã Đình giơ lên một nụ cười lạnh châm chọc, đáng tiếc, Lâm Qua lại không nhìn thấy được cái vẻ mặt lạnh lùng trào phúng kia của Lâm Nhã Đình.
Trong tiểu viện mát mẻ yên tĩnh, Vân Lạc Phong đang ung dung ngồi trong đình hóng mát, tầm mắt của cô lặng lẽ dừng lại ở một phía xa vô định trong không trung, một tia sáng tà khí chợt lướt qua trong đáy mắt của cô.
"Một năm!"
Một năm dài đăng đẵng, không biết Vân Tiêu đã rời khỏi bí cảnh của Tiêu gia chưa? Nếu Vân Tiêu đã rời khỏi đó rồi, thì nhất định sẽ đến Y Sư Hiệp Hội để tìm cô!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Vân Lạc Phong bỗng dần dần bình lặng trở lại, khóe môi bất giác nở nụ cười mà ngay cả cô cũng không biết.
"Vân Lạc Phong!"

Đột nhiên, một giọng nói từ phía xa vọng đến, quấy rầy không khí yên tĩnh nhung nhớ đến ai kia của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lười biếng dựa lưng vào một thân cột trong đình hóng gió, hai tay chắp sau ót thay gối dựa đầu, ánh mắt lười nhát ngóng nhìn đám người từ bên ngoài tiểu viện đang đi tới.
Một trong những người kia, chính là Lâm Nhã Đình mà hôm nay Vân Lạc Phong vừa mới gặp trước đại môn của Y Sư Hiệp Hội, hai ngươi khác, một là một vị lão giả dáng vẻ tiên phong đạo cốt, người còn lại là một nam nhân tuổi khoảng trung niên, khuôn mặt cũng xem như là khá anh tuấn.
So với lão giả có phần đạm nhiên, thì ánh mắt nam nhân trung niên kia có mang theo một phần hận ý và âm trầm khó đoán.
Không cần nghĩ thì Vân Lạc Phong cũng đoán được thân phận của nam nhân trung niên kia.
Thành chủ Y Thành Lâm Qua!
Cũng chính là tên đầu sỏ đã gây ra tình cảnh thê thảm của nhị thúc trong suốt mười năm qua!
Thấy những người kia bước nhanh mà đến, khóe môi Vân Lạc Phong liền cong cong lên thành một nụ cười tà khí: "nơi này của ta hình như không có chào đón các người đến đây!"
Sắc mặt của Lâm Qua tức khắc liền biến đổi, nhưng ông ta nhớ đến lời dặn của Lâm Nhã Đình trước đó, cho nên chỉ có thể đem lửa giận trong lòng có gắn đè nén xuống dưới: "ta đến để xin lỗi ngươi!"
"Xin lỗi?" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Lâm Qua: "muốn xin lỗi, hình như là phải quỳ xuống mới đúng!"


Ngữ khí của Vân Lạc Phong kiêu căng đến tận trời, cả người lại bày ra khí thế của kẻ bề trên, nghiễm nhiên là không hề để Lâm Qua vào mắt.
"Vân Lạc Phong, ngươi đừng có được một tấc lại muốn lấn một thước!" Lâm Qua siết chặt hai nắm đấm, giận đến khuôn mặt cũng xanh mét.
"Cha!" Lâm Nhã Đình cau mày, thấp giọng nói: "vì đại cục, hy sinh nhất thời thì có xá gì đâu? Thiên phú của Vân Lạc Phong không tệ, nếu như con không chiêu mộ được cô ta mà để cô ta rơi vào trong tay của các trưởng lão khác, đến lúc đó, chẳng những chúng ta tổn thất một viên đại tướng, mà cha có muốn trả thù cũng không trả thù được!"
Sắc mặt của Lâm Qua lại biến đổi một lần nữa, Lâm Nhã Đình nói không sai, nếu quả thật Vân Lạc Phong bị các trưởng lão khác chiêu mộ thành công, vậy ông ta thật sự là không thể báo được mối huyết thù này rồi!
Nghĩ đến đây, ông ta hít một hơi thật sâu, sau đó thì quỳ một cái phịch xuống đất: "trước đây là do ta không đúng, hiện tại, ta nhận lỗi với ngươi!"
"Thì ra, loại người như ngươi cũng biết nhận lỗi!" Vân Lạc Phong lại cười ngã ngớn: "nhưng mà, ta thấy ngươi một cái khấu đầu cũng không có, như vậy cũng được xem là nhận lỗi sao?"
Lâm Qua tức đến suýt chút nữa thì bùng nổ, khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Lâm Qua ta quỳ thì đã là giới hạn rồi, vậy mà con tiểu tiện nhân này còn muốn ta phải khấu đầu?
Nằm mơ đi!
"Cha!" Lâm Nhã Đình nhịn không được kêu lên một tiếng: "người muốn kiếm củi ba năm, thiêu một giờ hay sao?"


Kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Câu nói này, hung hăng đánh mạnh vào lòng của Lâm Qua, ông ta siết chặt nắm đấm, cắn răng mà khấu đầu một cái trước mặt Vân Lạc Phong.
"Như vậy đã được chưa?"
Sau khi khấu đầu một cái xong, Lâm Qua liền đứng lên, thời khắc này, khuôn mặt ông ta đã khó coi tới cực điểm rồi, hận ý trong mắt lại càng sâu hơn: "ta đã đích thân đến xin lỗi, khấu đầu cũng là khấu rồi, ngươi có thể thực hiện lời hứa tha thứ cho ta được chưa hả?"
"Lời hứa?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười: "ngại quá, hình như ta chưa từng đưa ra lời hứa gì cả, cũng chưa từng nói là sẽ tha thứ cho ngươi. Ta chỉ kêu ngươi quỳ xuống khấu đầu thôi, ai biết ngươi lại nghe lời như vậy!"
Lần này đừng nói là Lâm Qua, ngay cả Lâm Nhã Đình và La Phù đứng ở một bên cũng có sắc mặt rất khó coi.
Nữ nhân này, rõ ràng là đang chơi bọn họ mà!
"Tiểu cô nương!" hai mắt La Phù hơi hơi trầm xuống: "tranh cãi năm xưa của các ngươi, Y Thành cũng chịu thương tổn rất lớn! Nhưng thành chủ Y Thành lại rộng lượng không chấp nhất chuyện cũ, đến đây xin lỗi với cô, sao cô lại còn chấp nhất như vậy chứ?"
Một loạt câu nói chính nghĩa này của La Phù làm cho Vân Lạc Phong phải bật cười: "Y Thành bị thương tổn? Tại sao ta lại không biết? Bọn chúng bị thương tổn gì hả? Có thể so sánh được với cuộc sống trong bóng tối suốt mười năm không thấy ánh mặt trời của nhị thúc ta không? Có thể so sánh được với sự đau khổ sống không bằng ૮ɦếƭ của thúc ấy hay không?"
La Phù nhíu nhíu mày, giọng điệu đã có chút mất kiên nhẫn: "thiếu thành chủ của Y Thành chịu đả kích, nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa hồi phục lại được tinh thần! Chẳng lẽ đây không phải là lỗi của Vân Thanh Nhã sao? Nhưng Y Thành đã không so đo hiềm khích trước đây mà đến xin lỗi ngươi rồi, sao ngươi lại không biết tốt xấu mà không đón nhận chứ, một hai cứ phải hồ nháo đến tất cả đều khó xử? Chuyện này đối với ngươi có chỗ nào mà không tốt đâu?"
"Bước lên lôi đài, chính là phải quyết đấu công bằng, tên vô dụng kia tài không bằng người, thua nhị thúc của ta. Vì thế mà không tiếc phái cường giả của Y Thành tới truy sát nhị thúc ta!" trên mặt Vân Lạc Phong giương lên nụ cười tà mị, ánh mắt lại rất lạnh lùng từ từ dừng lại trên người La Phù: "nếu đổi lại ngươi là nhị thúc của ta, thì ngươi có còn cảm thấy là lỗi của nhị thúc ta nữa không?"
Khó trách Y Thành lại vô sỉ như vậy, nguyên lai là do nhà dột từ nóc. Xem ra người Y Thành hay là Y Sư Hiệp Hội thì cũng không có gì khác nhau, đều đồng dạng không cần đến mặt mũi.
Sắc mặt La Phù dần trở nên khó coi: "cứ cho là lỗi của Y Thành đi, nhưng Lâm Qua cũng đã khấu đầu xin lỗi với ngươi rồi, sao ngươi lại không biết lấy ơn báo oán hả?"
Những lời này, ngoại trừ La Phù, thì cũng đã có không ít người nói với Vân Lạc Phong cô rồi.
Lấy ơn báo oán?
Xin lỗi, trước giờ Vân Lạc Phong cô chỉ biết, kẻ thiếu cô một thì cô sẽ đòi lại mười.
"Ta cùng Y Thành, thế bất lưỡng lập!"
Lời Vân Lạc Phong nói tùy tiện mà khí phách, chậm rãi vang lên trong tiểu viện mát mẻ yên tĩnh.
Khuôn mặt La Phù hoàn toàn biến thành màu đen, ông ta vừa định mở miệng tiếp tục răn dạy Vân Lạc Phong, thì đúng lúc này, Lâm Nhã Đình lại giơ tay lên, ngăn cản ông ta lại.
Lâm Nhã Đình nhìn La Phù lắc lắc đầu, sau đó di chuyển tầm mắt lên người Vân Lạc Phong: "ta biết trong lòng cô tích tụ oán hận, vậy cô nói cho ta biết, phải làm như thế nào thì cô mới chịu tha thứ cho Y Thành?"
Vân Lạc Phong cong môi cười: "muốn ta tha thứ cho Y Thành các ngươi? Cũng không phải là không thể! Ngày nào mà Y Thành các ngươi hoàn toàn hủy diệt, thì ngày đó ta sẽ tha thứ cho Y Thành các ngươi."
"Ha ha!"
La Phù giận quá hóa cười, ánh mắt ông ta không còn đạm nhiên như lúc ban đầu nữa, mà trong nháy mắt đã lạnh lẽo như hàn băng: "Vân Lạc Phong, ngươi là con tiểu nha đầu càn rỡ nhất mà từ trước tới nay ta gặp được. Ngươi cho rằng chúng ta một hai phải bám riết lấy ngươi thì mới được à? Ta thừa nhận, thiên phú của ngươi đúng là rất cao, ta có lòng muốn chiêu mộ ngươi về dưới trướng, nhưng mà, thiên tài trên đời này không phải chỉ có một mình ngươi mà thôi!"
La Phù nói xong lời này thì hơi dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "huống hồ, thiên tài chỉ khi nào không ngã xuống thì mới có thể trưởng thành mà đứng được trên đỉnh cao! Cho nên, lão phu mong ngươi đừng ૮ɦếƭ quá sớm! Nhã Đình, chúng ta đi!"
Lời nói của La Phù rõ ràng là đang uy ђเếק Vân Lạc Phong, trước khi đi, ông ta còn quay lại liếc nhìn Vân Lạc Phong một cái, ánh mắt kia muốn bao nhiêu sắc bén thì có bấy nhiêu sắc bén.
Nếu nha đầu này không chịu góp sức cho ông ta sử dụng thì ông ta thà tiêu diệt nó đi, cũng nhất quyết không để cho gia nhập vào hàng ngũ của kẻ khác.
"Vân Lạc Phong, tính tình của sư phụ ta không tốt, cô đừng trách người!" Lâm Nhã Đình nhìn Vân Lạc Phong, trầm mặc hết nửa ngày mới nói: "nếu như cô đổi ý, ta tùy thời đều hoan nghênh cô đến tìm ta!"
Trong cảm nhận của Lâm Nhã Đình, cô ta vẫn hy vọng Vân Lạc Phong chịu dốc lòng góp sức cho cô ta. Nếu như đến cuối cùng mà vẫn không có cách nào làm cho Vân Lạc Phong quy thuận, như vậy cô ta cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của sư phụ mình, ɢɨết Vân Lạc Phong!
Sau khi La Phù rời đi, liền một mạch đi về thư phòng, vừa tiến vào cửa, ông ta đi thẳng đến chỗ ghế dựa, tức giận phất trường bào, ngồi xuống.
“Tiểu nha đầu kia thật sự là không biết tốt xấu!”
“Sư phụ.” Lâm Nhã Đình theo sau tiến vào, ưu nhã cười nói: “Chuyện Vân Lạc Phong người tạm thời giao cho con, con sẽ nghĩ cách làm cho cô ta phục tùng chúng ta.”
La Phù thở dài: “Tính tình Tiểu nha đầu kia quá quật cường, muốn khiến nó phục tùng mệnh lệnh của chúng ta sợ là không dễ dàng như vậy!”
“Cho con thêm một chút thời gian, để con thử lại lần nữa xem sao?” Lâm Nhã Đình hơi nheo đôi mắt lại, trong mắt hiện lên sát khí: “Nếu thật sự không được, con sẽ tự mình ra tay giải quyết cô ta.”
“Được.”
Sắc mặt La Phù trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo vạn phần: “Nhã Đình, nữ nhân kia quỷ kế đa đoan, con vạn lần đừng để bản thân trúng gian kế của nó. Ngoài ra ta mới vừa nhận được tin tức, Quỷ Đế đang trên đường đi tới Y Sư Hiệp Hội! Có lẽ trong vòng ba ngày nữa là sẽ tới nơi! Cho nên, con phải chuẩn bị thật tốt! Trong khoảng thời gian Quỷ Đế lưu lại trong Y Sư Hiệp Hội, con không thể để bất cứ nữ nhân nào tiếp cận được hắn.”
Trong toàn bộ Y Sư Hiệp Hội, người có chủ ý muốn theo đuổi Quỷ Đế nhiều đếm không xuể, vì vậy La Phù mới nhắc nhở Lâm Nhã Đình như thế.
Lâm Nhã Đình nghiêm túc gật đầu, thần sắc trên mặt cũng có phần ngưng trọng: “sư phụ, con biết rồi.”
“biết thì tốt! Được rồi! Con lui xuống trước đi, ngày mai là đại hội bắt đầu rồi! Sắp tới, con có thể tìm chút việc làm khó Vân Lạc Phong, để cho nó biết, việc có một chỗ dựa vững chắc là quan trọng như thế nào."
_____
Đêm.
Ánh trăng như nước.
Vân Lạc Phong lên giường đi ngủ, lúc sắp sửa yên giấc thì bỗng bên ngoài truyền tới một hồi tiếng gõ cửa, làm cho cô thoáng giật mình, liền hỏi: "ai?"
"Vân nha đầu, là ta đây, con đã ngủ chưa?"
Từ ngoài cửa, âm thanh già nua của Vinh lão chậm rãi truyền vào trong phòng.
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày: "Vinh lão, muộn thế này rồi mà còn tìm con, ông có việc gì sao?"
"Đúng vậy, Vân nha đầu, ta có thể vào trong trước rồi mới nói không?"
"Được!"
Vân Lạc Phong trầm ngâm suy nghĩ hết nửa ngày, mới đồng ý cho Vinh lão vào phòng nói chuyện.
Kẹt.....
Cửa phòng bị đẩy mở ra, Vinh lão toàn thân mặc một bộ trường bào màu xám bước vào, ông không hề khách khí, tự tìm cho mình một chỗ trong phòng Vân Lạc Phong mà ngồi xuống, sau đó lại tự mình rót một chén trà.
"Vân nha đầu, trà ở chỗ của con đúng là không tệ, không biết trà này là lấy ở đâu ra vậy?" Vinh lão vừa nhấp một ngụm nước trà, tức thì hai mắt liền phát sáng, quay sang nhìn Vân Lạc Phong, cười tủm tỉm mà hỏi.
"Đây là trà do con tự trồng, nếu ông muốn, con có thể nhường cho ông một ít!" Vân Lạc Phong phất nhẹ vạt áo, ngồi xuống đối diện với Vinh lão: "nói đi! Muộn thế này còn tìm con, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Vân nha đầu, ta nghe nói hôm nay Lâm Nhã Đình và Lâm Qua kia có tới tìm con, phải không?" Vinh lão nghi hoặc nhìn vào mắt Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: "còn có một lão già nữa, nếu con đoán không lầm, thì đó chắc hẳn là sư phụ của Lâm Nhã Đình!"
Nghe được câu trả lời của Vân Lạc Phong, sắc mặt của Vinh lão liền có chút khó coi: "bọn họ tới làm gì? Có đả thương gì đến con không?"
Ngón tay thon dài của Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng lấy chén trà, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
"Bọn họ đến đây, là muốn chiêu dụ con làm thuộc hạ!"
Chiêu dụ?
Vinh lão giật mình, khẽ cau mày: "nếu ta không có đoán sai, đây hẳn là chủ ý của Lâm Nhã Đình, so với Lâm Qua và con trai của hắn, Lâm Nhã Đình ngược lại là một người thông minh! Biết rõ làm như thế nào là có lợi với mình nhất. Hẳn là do cô ta biết được thiên phú của con trác tuyệt, muốn con quy thuận cô ta, không ngờ lại bị con cự tuyệt!"
Vinh lão không cần suy nghĩ thì cũng có thể khẳng định Vân Lạc Phong chắc chắn là đã cự tuyệt đám người kia.
"Bất quá... Vân nha đầu, ta phải nhắc nhở con, Lâm Nhã Đình kia khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Cô ta nhất định sẽ nghĩ ra những biện pháp khác để chiêu dụ con. Ngoài ra, ta đến đây lần này là vì còn có một chuyện khác nữa...."
Sắc mặt của Vinh lão hơi nặng nề: "mỗi lần tổ chức Đại Hội, Y Sư Hiệp Hội sẽ phát thiệp mời cho các y sư trẻ tuổi chưa gia nhập vào thế lực nào cả, đây cũng là lý do tại sao ta lại lấy được thiệp mời cho con dễ dàng như vậy! Mà trước khi Đại Hội Y Sư chính thức bắt đầu, sẽ có một trận khảo nghiệm, chỉ những người vượt qua khảo nghiệm mời được các đại phái trong Y Sư Hiệp Hội chiêu mộ."
Vinh lão dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "cho nên, trước khi đại hội diễn ra, các trưởng lão đều đi chiêu mộ những y sư trẻ tuổi đến tham dự, bởi vì lo sợ người mà họ nhắm trúng sẽ bị người khác giành mất, nếu đợi khảo nghiệm xong mời ra tay thì e là muộn mất rồi. Vì lẽ đó, ta đoán, sắp tới đây, ngoại trừ La Phù thì các trưởng lão khác cũng sẽ liên tục tới đây tìm con!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trỏ xuống mặt bàn theo một nhịp điệu đều đặn. Đáy mắt của cô chợt lóe lên một tia tà khí, khóe môi cô cong lên tạo thành một nụ cười lạnh.
"Con tới nơi này đâu phải vì muốn tham gia Đại Hội Y Sư, mà là để đối phó với Y Thành!"
Nếu không phải thành chủ Y Thành chạy tới Y Sư Hiệp Hội, Vân Lạc Phong cô cũng sẽ không đi tới nơi này.
Vinh lão lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: "Vân nha đầu, con đã nhận lấy thiệp mời của Y Sư Hiệp Hội, nếu không tham gia tất nhiên sê không ổn! Hơn nữa, theo tin tức mà ta nhận được, phần thưởng trong lần Đại Hội này là một bảo vật cực kỳ trân quý!"
"Bảo vật gì?"
"Long Tinh Kiếm!"
Long Tinh Kiếm, dù không được xem là thần khí, nhưng so với νũ кнí bình thường thì cũng cường đại hơn rất nhiều! Khó trách Vinh lão lại lừa Vân Lạc Phong đi tham gia Đại Hội Y Sư lần này.
Bất quá, khi nghe nói phần thưởng là Long Tinh Kiếm, đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng.
"Được! Con sẽ tham gia Đại Hội Y Sư lần này!"
Đồ vật mà Vân Lạc Phong muốn, không phải là Long Tinh Kiếm, mà là Long Tinh trên thân kiếm.
Chính là một trong những vật cần cho thuật luyện chế con rối!
"Ha ha ha!"
Có được câu trả lời mà mình muốn rồi, Vinh lão liền cười to đầy sảng khoái: "Vân nha đầu, nếu con đồng ý tham gia rồi thì nên chuẩn bị cho tốt đi nha, ngày mai đến tham gia khảo nghiệm, ta không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa, cáo từ!"
Nói cáo từ xong, Vinh lão liền xoay người đi ra khỏi phòng của Vân Lạc Phong, thời khắc này, tâm trạng của Vinh lão hiển nhiên là không tệ, khuôn mặt già nua của ông nở nụ cười rộng đến nỗi toét cả mang tai.
Ngay lúc thân ảnh của Vinh lão biến mất, trời đang yên ắng bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, thổi vào phòng.
Ánh mắt Vân Lạc Phong tức khắc lóe lên một tia sắc bén, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng quát: "ai? Cút ra đây!"
"Chủ mẫu, là thuộc hạ!"
Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài cửa sổ vọng vào, ngay sau đó, thân ảnh Tần Nguyên toàn thân mặc một bộ trường bào màu xám thả người vào phòng, dừng lại ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
"Tần Nguyên?" hai mắt Vân Lạc Phong tức thì hiện lên vẻ mơ hồ: "tại sao... Tại sao ngươi lại ở nơi này?"
Tần Nguyên nhìn Vân Lạc Phong, cung kính hồi đáp: "bẩm chủ mẫu, là chủ tử biết được chủ mẫu nhất định sẽ đến tham gia Đại Hội Y Sư ở nơi này, nên sai thuộc hạ đến đây trước báo với chủ mẫu một tiếng, hiện tại chủ tử đang đi đến đây, nhưng do trên đường đi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên bị trì hoãn lại vài ngày."
Vân Tiêu đến đây?
Tin tức này lập tức khiến cho trong lòng Vân Lạc Phong vô cùng vui vẻ, ngay cả hai mắt của cô cũng tràn ngập ý cười: "ta biết rồi! Ta sẽ ở đây chờ chàng ấy!"
Cách biệt một năm trời, hiện tại, cuối cùng cũng đã được gặp lại nam nhân lãnh khốc nhà mình, tim của Vân Lạc Phong lúc này cũng không tự chủ được mà rung động liên hồi.
"Đúng rồi, Tần Nguyên! Mau nói cho ta biết gần đây Vân gia thế nào? Có kẻ nào không có mắt mà đến gây rối hay không?"
Tần Nguyên lắc lắc đầu: "trong khoảng thời gian mà chủ mẫu vắng mặt, Ninh lão luôn tọa trấn tại Vân phủ, cho nên cũng không có kẻ nào có mắt không tròng mà đánh chủ ý lên Vân gia. Chủ mẫu xin cứ yên tâm!"
Huống chi, chủ tử cũng đã xuất quan* rồi, làm sao cho phép kẻ nào làm tổn hại đến Vân gia?
(*xuất quan này là từ xuất quan trong bế quan ấy nhé. Bế quan là nhốt mình lại tu luyện, xuất quan là tu luyện xong rồi ra ngoài!)
Nếu thật có kẻ dám to gan chọc vào Vân gia, vậy thì chính là tự tìm đường ૮ɦếƭ!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!